Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 855: Nhất Phật Xuất Thế, Nhị Phật Thăng Thiên

.



Chương 855: Nhất Phật Xuất Thế, Nhị Phật Thăng Thiên

Chương 855: Nhất Phật Xuất Thế, Nhị Phật Thăng Thiên

Ngoại trừ vết thương bị ngã ra thì phần lớn là các vết trầy xước rất sâu, đều là bị mấy góc sắc bén trên cầu thang điện cứa vào.

Rõ ràng độ tuổi mới ba mươi lăm thôi nhưng khóe mắt lại có rất nhiều vết chân chim, còn có pháp lệnh văn rất sâu ở bên miệng, cộng thêm vì thức đêm triền miên mà thiếu máu, tóc bạc đi hơn phân nửa, đúng là bất cứ một ai nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng bác chứ chẳng đùa.

[Chú thích: Pháp lệnh văn là hai đường kéo dài từ cánh mũi xuống.]

Nhưng chuyện này không thể nói được là ai đúng ai sai, Triệu Hiểu Văn vốn dĩ cũng không như thế mà là sau khi kết hôn, bị chồng với mẹ chồng liên hợp lại PUA, ngày nào cũng bị hạ bệ, bị phủ định, sau đó dựa theo tiêu chuẩn mà bọn họ đặt ra để yêu cầu hành động và tư tưởng của mình phải theo như thế.

Trong quá trình này gặp được Thẩm Phi, thật ra không chỉ Thẩm Phi và nên nói cho dù là gặp phải bất cứ người nào cũng có khả năng sẽ khuyên nhủ vài câu.

Khuyên cô ta bảo dưỡng cơ thể mình tốt lên một chút, đừng vì kiếm tiền mà không cần mạng, hoàn toàn có thể thuê thêm một nhân viên phục vụ, cũng có thể giảm nhẹ một ít lượng công việc.

Thậm chí bạn bè của chồng cô ta cũng thi thoảng nhắc đến một câu, kêu cô ta chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt quá.

Người ta thật sự có lòng tốt nhưng Triệu Hiểu Mai đã sinh sống trong môi trường như vậy quá lâu rồi, sớm vô tri vô giác thay đổi tư tưởng.

Cô ta cảm thấy mình có bản lĩnh làm được những chuyện vô cùng đáng để tự hào như vậy, thậm chí còn bắt đầu oán hận những người muốn kéo cô ta ra khỏi vũng bùn, khiến người không thể không than một tiếng đáng thương.

“Cô có nói với cô ta mấy lời này cũng vô dụng thôi, đừng tranh luận với con lừa làm gì, bằng không con lừa chắc chắn sẽ quay ngược lại báo thù cô.”

Lúc này, một giọng nam vang lên từ phía cửa phòng.

Thẩm Phi và Triệu Hiểu Mai nghe tiếng mà quay sang, chỉ nhìn thấy luật sư Hàn đang đứng ở cửa.

Chắc hẳn ông ta đã về được một lúc rồi, chỉ là vẫn luôn nhìn chứ không lên tiếng, ông ta cũng đã nghe thấy vô cùng rõ ràng cuộc tranh luận của Triệu Hiểu Mai và Thẩm Phi, đến bây giờ thật sự không nhịn được nữa mới lên tiếng.

Thật ra cũng không phải ông ta không biết chuyện của Triệu Hiểu Mai, thậm chí còn có từng có lòng tốt khuyên nhủ, kêu cô ta chú ý sức khỏe nhưng rõ ràng Triệu Hiểu Mai không hề nghĩ như thế.

Cô ta chỉ cảm thấy có phải gần đây mình làm việc không đủ nghiêm túc khiến cho lãnh đạo phải nhắc nhở như thế hay không, vì thế sau này càng cố gắng gấp đôi.

Luật sư Hàn nhìn thấy cũng chỉ có thể thở dài.

Dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà người ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì ông ta cũng không muốn quản.

Có thể nhắc nhở một câu đã là nể mặt làm đồng nghiệp mấy năm rồi, còn nhiều hơn thì ông ta sẽ không nói.

Thậm chí, luật sư Hàn đã từng nhắc nhở Thẩm Phi từ khía cạnh khác, kêu cô ta không phải chuyện của mình thì đừng dây vào nữa, bọn họ là luật sư chứ không phải bác gái trong khu cộng đồng.

Rõ ràng Thẩm Phi cũng không nghe ý kiến của ông ta cho nên mới dẫn tới màn báo thù của Triệu Hiểu Mai.

Vệ Miên cảm thấy luật sư Hàn nói không sai, hoàn toàn không thể nói lý lẽ với một người đã bị điều khiển thần kinh suốt một thời gian dài như vậy, có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ tổ tốn nước bọt mà thôi, còn không bằng trực tiếp tiễn người đi xét xử.

Về phần cô ta rắp tâm muốn hại chết Thẩm Phi này, hiển nhiên sẽ do Thành Hoàng tới quyết định hình phạt rồi.

Nghĩ như thế, Vệ Miên trực tiếp niệm chú và thi pháp, rất nhanh đã có một âm sai mặc đồ màu tím, trên người mang xích sắt, trên đầu có hai cái sừng xuất hiện trước mặt cô.

Vệ Miên tiến lên một bước rồi kể lại rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc.

Âm sai kia vừa nghe nói Triệu Hiểu Mai đã bắt đầu hại người là vội vàng lôi sổ tên ra nhìn, ba tháng trước quả thật có một người phụ nữ bị câu hồn thất bại, lại cùng họ cùng tên với người trước mặt.

Sau khi nghiệm chứng thân phận, âm sai trực tiếp lôi xích sắt ra trói chặt hồn phách của Triệu Hiểu Mai lại.

“Lần này cô đừng hòng chạy thoát!”

Triệu Hiểu Mai muốn phản kháng nhưng đột nhiên cô ta phát hiện ra một chút sức lực ban đầu kia của mình đã biến mất sạch sẽ, xích sắt giống như có ma lực gì đó, vậy mà lại có thể giới hạn hành động của cô ta!

“Không muốn, tôi không muốn đi, anh mau thả tôi ra, tôi muốn về nhà tìm chồng tôi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận