Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 741: Búp Bê

.



Chương 741: Búp Bê

Chương 741: Búp Bê

Vì từ nhỏ đến lớn anh ta đều có thói quen nằm sấp để ngủ cho nên lần nào cũng nói với bản thân rằng phải giấu cái lưng đi, nhưng đợi sau khi ngủ rồi lại không khống chế được mà xoay người lại, cho nên tối hôm nào cũng có trải nghiệm bị đánh thức hết.

Mới đầu, dấu ấn bàn tay ở sau lưng Cảnh Thiên Hách sẽ biến mất hẳn mỗi khi trời sáng nhưng cùng với đối phương ra tay càng ngày càng mạnh, dấu vết sau lưng anh ta cuối cùng cũng đã có thể giữ lại đến ngày hôm sau, thậm chí có đôi khi liên tiếp mấy hôm đều không biến mất.

Chỗ nào đã có dấu bàn tay thì cái thứ đó sẽ đổi sang đánh ở chỗ khác, đến cuối cùng, sau lưng Cảnh Thiên Hách đã có đến sáu dấu bàn tay.

Cái sớm nhất đã trở nên nhạt hơn rất nhiều nhưng càng về sau lại càng đậm.

Anh ta cũng từng đến bệnh viện rồi nhưng bác sĩ nhìn thấy dấu bàn tay sau lưng anh ta lại khăng khăng nói đó là do bị người khác.

Bác sĩ kia còn giơ tay ra so sánh thử, nói lòng bàn tay không lớn, chắc hẳn là một nữ giới nhưng cũng không loại trừ khả năng là nam giới có đôi tay nhỏ.

Cho dù thế nào thì cuộc sống vẫn phải trôi qua như thường, chưa đến vài hôm sau, Cảnh Thiên Hách và Thẩm Thiến đã đính hôn, sau đó Thẩm Thiến chuyển vào sống trong căn nhà mới, hai người cũng chính thức bắt đầu cuộc sống chung.

Nhưng không ngờ ngay tối cái hôm chuyển tới thì chuyện kỳ quái lại xảy ra tiếp.

Hai người vừa định đi ngủ, đột nhiên món đồ trang trí bên bệ cửa sổ phòng lại cử động.

Đó là mấy con búp bê hoạt hình mà bạn thân của Thẩm Thiến mang từ nước ngoài về, giữa đầu và thân dùng một cái lò xo nối liền, đụng vào một cái là nó sẽ nhún nhảy.

Nhưng bây giờ trên bệ cửa sổ đặt năm con búp bê lắc đầu hoạt hình nối tiếp nhau, dưới tình huống không có người chạm vào mà chúng lại đột nhiên cửa động, ngả trước ngả sau, động tác không đồng nhất, khiến cho mấy con búp bê lắc đầu vốn đã mang biểu cảm khác nhau, ngây thơ đáng yêu, lại mang tới cho người một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.

Đôi môi đỏ của Thẩm Thiến hơi run lên, cô ta dựa sát vào người của Cảnh Thiên Hách, hai con mắt nhìn chằm chằm vào hàng búp bê bên bệ cửa sổ.

Qua một lúc, cuối cùng mấy con búp bê kia cũng từ từ dừng động tác và khôi phục lại bộ dáng yên tĩnh bất động ban nãy.

Trong căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hai người.

Còn chưa đợi Thẩm Thiến kịp thở phào một hơi nhẹ nhõm thì Cảnh Thiên Hách vốn đang ngồi trên giường đột nhiên ngã đổ về phía trước, đầu đập "bốp" một phát xuống sàn, gần như dùng tư thế từ trên trời giáng xuống để quỳ rạp dưới đất, mông chổng lên, đầu chúi xuống.

Trán anh ta bị đập một phát sưng u một cục to, còn chảy cả máu.

"Á... á á, đừng qua đây..."

Cuối cùng Thẩm Thiết cũng không nhịn được nữa mà vừa gào khóc vừa hét chói tai.

Cô ta không dám cử động một tí nào cả, chỉ sợ cái thứ đang trốn trong bóng tối kia sẽ ra tay với mình như với Cảnh Thiên Hách, làm vậy là mấy ngày liền mình cũng không thể ra ngoài gặp người được mất.

Bọn họ sống trong tiểu khu cũ, nhà cửa cách âm không được tốt cho lắm, thường thì có tiếng hét chói tai như thế đã sớm gọi các hàng xóm tới đây rồi, nhưng hôm nay bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh, chẳng có lấy một âm thanh nào hết.

Cảnh Thiên Hách lắc cái đầu hơi choáng váng của mình, rất lâu sau anh ta mới ngồi dậy được, anh ta dùng ngón tay đụng nhẹ vào trán, đau đến mức trực tiếp kêu "ui" một tiếng.

Nghĩ đến mấy hôm trước liên tục bị đánh, hôm nay lại chẳng hiểu sau vấp ngã, tiếp đó lại nhớ ra mấy chuyện này đều chỉ phát sinh sau khi mình chuyển tới chỗ này ở.

Cảnh Thiên Hách không quan tâm đang là đêm muộn mà trực tiếp kêu Thẩm Thiến gọi điện thoại cho mẹ vợ.

Phần lớn người già đều có hiểu biết khá nhiều về mấy thứ này, mẹ của Cảnh Thiên Hách đã qua đời vì bệnh vào năm năm trước, bây giờ cha của anh ta lại lấy vợ hai, anh ta với mẹ kế cũng không có nhiều chuyện để nói như vậy cho nên phản ứng đầu tiên chính là kêu Thẩm Thiến hỏi mẹ vợ.

Mẹ của Thẩm Thiến nghe thấy con gái tối hôm đầu tiên chuyển đến nhà mới đã khóc lóc gọi điện thoại về mà sốt ruột muốn chết, sau đó cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong lòng bà ta ghi nhớ, vội kêu hai người mau chóng trở về, hơn nữa, đừng tự mình lái xe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận