Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 482: Khai giảng

.



Chương 482: Khai giảng

Chương 482: Khai giảng

Tang Khánh Sinh ở bên cạnh nhìn thấy chợt nghĩ đến kết quả siêu âm và kiểm tra mà vợ vừa mới gửi, ông ta bị niềm vui sướng vì sắp có con gái vọt thẳng lên đầu, lập tức quyết định gửi một trăm vạn cho Vệ Miên.

Về phần bên nhà sản xuất lại càng khỏi cần phải nói, hôm qua đối phương đã về tổng công ty nhưng vẫn chưa thỏa thuận xong việc để ai tới thay thế nhiệm vụ của mình, cho nên hôm nay không tới buổi làm phép.

Có điều, trước khi đi nhà sản xuất Bạch đã nói với Tang Khánh Sinh trước rồi, đến khi ấy nhất định không thể bạc đãi đại sư, phía bên ông ta cũng sẽ chuyển tiền qua.

Dương Hải Bình vì đã giới thiệu được một vị đại sư lợi hại cho nên chỗ đứng của anh ta trong trong lòng tổ đạo diễn cũng cao hơn vài phần, ngay cả chủ nhiệm của tổ công tác cũng vô cùng hài lòng, chỉ cảm thấy nở mày nở mặt.

Cho nên Vệ Miên tới khu phim trường một chuyến, ở có hai ngày, cuối cùng lại trở về nhà với túi tiền rủng rỉnh.

Trước khai giảng, cuối cùng Vệ Miên cũng đã nhận được bằng lái xe, sau đó cô lập tức đi mua một chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang Mini EV về.

Nhìn "đầu cá xào ớt" trong mảnh sân nhỏ mà Trịnh Hạo cạn lời vô cùng.

"Sư thúc, sao cô không thể mua một chiếc khí phách và cao ngạo hơn một chút được vậy, lúc cô đối phó với mấy lệ quỷ kia uy võ hùng dũng biết bao, nhưng sao đến lúc mau xe lại đi mua cái loại chưa dứt sữa mẹ thế này chứ?"

Trịnh Hạo đi hai vòng xung quanh chiếc xe hơi nhỏ "màu hồng phấn mê chết cưng" này, thật sự không nhịn được nữa mà than thở.

Tiêu Nhất Bân đi cùng Trịnh Hạo tới đây, anh ta thấy ánh mắt của Vệ Miên nhìn về phía Trịnh Hạo đã khác hẳn bèn vội vàng cứu vãn: "Cậu thì hiểu cái gì, sư thúc của chúng ta lái chiếc xe này gọi là giả heo ăn thịt hổ nhé, ai có thể đoán ra được thứ ngậm bình sữa lại chính là mẫu đơn chứ? Đây là sự tương phản đáng yêu, hiểu chưa hả?"

Số lần Trịnh Hạo qua đây nhiều rồi, có đôi khi sẽ dẫn cả tên bạn xấu của mình tới cùng.

Tiêu Nhất Bân đã sớm gặp qua Vệ Miên, hơn nữa, anh ta cũng có tính cách tùy tiện, vô cùng dễ thân thiết.

Còn không thấy sao, da mặt của anh ta cực kỳ dày, còn gọi một tiếng sư thúc theo Trịnh Hạo nữa kìa.

Trịnh Hạo lộ ra vẻ mặt "nói vậy cũng có lý."

Không thể không nói, nghĩ như vậy lại rất có một loại cảm giác ông chú để râu quai nón mặc một bộ váy xòe màu hồng phấn, có điều, sư thúc của anh ta bổ mắt hơn ông chú râu quai nón nhiều.

Người bình thường nhìn thấy vẻ ngoài của cô chắc chắn sẽ cảm thấy đây là một cô em đáng yêu mềm mại, thậm chí mới đầu Trịnh Hạo cũng nghĩ như thế thật.

Thế nhưng, chuyện mà sư thúc làm ra lại cứ cố tình khiến người cảm thấy có khả năng mình bị mù rồi, chủ yếu là nó đối lập quá. Có vẻ như mua mini cũng không tồi đấy chứ.

Sau đó, trong mảnh sân nhỏ lại vang lên tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, Vệ Miên nhất định phải cho bọn họ biết cái gì gọi là khí phách và cao ngạo, cái gì gọi là mẫu đơn, phải cho bọn họ cảm nhận cái gì gọi là tình thương tới từ sư thúc.

Xử lý bọn họ xong, Trịnh Hạo lập tức lấy công chuộc tội, mời Vệ Miên đến quán ăn riêng của gia đình một người anh em.

"Ngày mai sư thúc khai giảng rồi phải không?"

Trịnh Hạo xé một cái đùi vịt ra đặt vào đĩa của Vệ Miên trước, rồi phần còn lại mới để người mang đi thái miếng.

Vệ Miên không hề khách sáo mà cầm cái đùi vịt lên cắn một miếng.

"Ừa, nhưng ngày mai không có tiết, họp xong chắc là giải tán thôi."

"Đến lúc đó định lái con đầu cá xào ớt đó đi sao?"

Vệ Miên liếc mắt nhìn anh ta với vẻ u ám, Trịnh Hạo vội vàng ngậm miệng, giả bộ đứng dậy đi ra ngoài cửa nhìn: "Sao lại lâu thế nhỉ, tôi phải đi giục mới được, đừng để sư thúc của tôi chịu đói chứ!"

Tiêu Nhất Bân thấy bộ dạng sợ hãi đó của anh ta cũng không nhịn được mà cười ha ha, thật sự không nhìn ra được tiểu tử này lại sợ Vệ Miên như thế.

Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, ba người vừa nói chuyện vừa ăn cơm.

"À đúng rồi sư thúc, gần đây cô có thời gian không, tôi có một ông anh họ đã gặp phải chút chuyện, muốn nhờ cô xem giúp cho, yên tâm, ông anh họ này của tôi không thiếu tiền đâu." Ăn rồi lại ăn, đột nhiên Tiêu Nhất Bân chợt nhớ ra chuyện mà anh họ đã dặn mình vào mấy hôm trước, anh ta vội vàng nuốt cơm trong miệng rồi nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận