Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 719: Khắc Tinh

.



Chương 719: Khắc Tinh

Chương 719: Khắc Tinh

Vương Tử Văn chắc hẳn có mối quan hệ không tồi với người giúp việc nhưng chủ nhà đang tiếp đón khách, mà người giúp việc còn có thể chạy qua đây lảm nhảm không ngừng cũng thật hiếm thấy.

Nhưng hình như Vương Tử Văn đã quá quen rồi: "Không phải bụng cháu to hơn người cùng tháng hay sao, cháu tính tìm người qua đây xem giúp cháu, dì đừng thấy cô gái người ta còn trẻ tuổi nhưng trên thực tế lại rất lợi hại đấy, chuyện lần này của cháu e rằng đều phải dựa hết vào người ta!"

"Nhà chúng ta ăn uống ngon hiển nhiên cũng phát triển nhanh hơn rồi, cháu đừng để bụng, chuyện đó chỉ có thể chứng mình sau này con nhà các cháu đẻ ra sẽ cao hơn người khác, bây giờ không phải đều thích dáng người cao ráo hết cả hay sao, chúng ta trực tiếp cho đứa trẻ thắng ngay ở vạch xuất phát, đều là vì tốt cho nó cả thôi!" Bà dì giúp việc nói với vẻ không tán đồng.

"Dì này, dì đừng nói nữa, cũng không phải dì chưa từng chăm sóc thai phụ bao giờ, bản thân dì tự xem đi, nhà ai ăn uống ngon mà mang thai bốn tháng có thể to được như vậy, dì xem, bây giờ trông cháu như sắp đẻ đến nơi rồi, hơn nữa mấy hôm nay bụng còn động rất bất thường, nó ở bên trong không ngừng đánh đập cháu, hại cháu đau đến mức không tài nào ngủ được!"

Đang nói thì cái bụng của Vương Tử Văn đột nhiên cử động dữ dội.

Vì cái áo khá dán sát người cho nên Vệ Miên và Bạch đạo sĩ có thể dễ dàng nhìn thấy bàn tay và bàn chân lồi lên trên cái bụng nhô cao.

Cùng với bàn tay kia đẩy lên càng ngày càng cao, tiếng kêu thảm thiết của Vương Tử Văn cũng vang lên.

Đợi khi cái thứ đó thu tay về thì vẻ đau đớn trên gương mặt cô ta mới có thể giảm nhẹ đi một chút, tiếng kêu thảm cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Nhưng rất nhanh, bàn tay kia lại một lần nữa xuất hiện ở chỗ khác, hơn nữa, nó còn đẩy cao hơn cả ban nãy, trông cứ như không chọc thủng được da bụng thì không chịu thôi vậy.

Chưa qua một lúc, cái thứ đó không chỉ dùng tay chân ra sức đánh lên bụng của Vương Tử Văn mà còn dùng thêm cả đầu.

Gương mặt trống không và dọa người trên phiếu siêu âm đột nhiên xuất hiện trên da bụng, nó chạy tới chạy lui ở bên trên, cái miệng lúc há lúc ngậm, kèm theo đó chính là tiếng kêu thảm thiết hơn của Vương Tử Văn.

Cô ta trông như bị cái thứ đó không ngừng cắn xé, âm sát khí đen ngòm bao phủ cô ta ở bên trong, lúc thì thu vào, lúc thì tản ra.

Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, quỷ dị đến mức một người đã từng thấy nhiều hiểu rộng như Vệ Miên cũng chưa từng thấy bao giờ.

Vệ Miên nhíu chặt mày lại nhưng cô tạm thời cũng chưa nghĩ ra được cách gì hết, chỉ có thể thử dùng Ngọc Cốt Phiến đối phó với nó.

Cô lôi Ngọc Cốt Phiến ra bắt đầu làm phép, sức mạnh của oán linh hoàn toàn phụ thuộc vào sát khí, mà Ngọc Cốt Phiến lại chính là khắc tinh lớn nhất của nó.

Quả nhiên, sau khi Vệ Miên lôi pháp khí ra, oán linh trong bụng của Vương Tử Văn lập tức bị áp chế, nhưng nó đã ngông cuồng quen rồi, làm sao có thể dễ dàng chịu khuất phục như vậy chứ.

Nó điên cuồng lắc đầu trong bụng của Vương Tử Văn, tứ chi vùng vẫy, trên da bụng không ngừng xuất hiện những dấu vết hình bàn tay khác nhau, thẳng cho đến khi Vương Tử Văn đau đến mức lăn lộn dưới sàn, kêu thảm không ngừng.

Vệ Miên thấy thế, miệng nhanh chóng đọc chú ngữ, Ngọc Cốt Phiến trong tay cũng liên tục vung lên, Bạch đạo sĩ cảm thấy mình chỉ nhìn thấy mỗi tàn ảnh.

Sau một loạt thao tác như thế hiển nhiên cũng có hiệu quả, oán linh trong bụng kia phát ra tiếng gào như bị chọc giận.

Âm thanh giống như phát ra từ tận sâu trong cổ họng, khàn đặc khó nghe, không giống tiếng người mà ngược lại nghe giống tiếng của loại dã thú nào đó, quái dị, chói tai, khiến người nghe thấy mà không khỏi rùng mình.

Cùng với tiếng kêu của oán linh càng ngày càng lớn, bụng của Vương Tử Văn cũng càng lồi lõm dữ dội hơn, oán linh đấu đá lung tung trong bụng cô ta càng lúc càng dữ dội như thể muốn phá bụng của cô ta ra vậy.

Sắc mặt của Vương Tử Văn trắng bệch, trên gương mặt túa đầy mồ hôi, cô ta há to miệng, đã đau đến mức không phát ra được tiếng nào nữa mà chỉ có thể thở dốc.

Bạch đạo sĩ sợ hết hồn, vội vàng nhường chỗ: "Nhóc, cô mau dừng tay, cô ta sắp đau đến chết rồi kia kìa!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận