Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 66: Ba Mươi Vạn Đã Bị Tiêu Hết Sạch

.



Chương 66: Ba Mươi Vạn Đã Bị Tiêu Hết Sạch

Vệ Miên đưa lại mặt phúc đậu cho mẹ Tần, có khí tức của mẹ ruột và linh khí của bản thân ngọc bội vậy lợi ích đối với anh linh sẽ càng nhiều hơn.

Mẹ Tần giơ đôi bàn tay run rẩy tới cẩn thận nhận lấy mặt phúc đậu.

Bà ta ôm nó đến bên má rồi từ từ chạm vào với vẻ mặt nghiêm túc.

Một khắc này, bà ta có thể chân chính cảm giác được khí tức của Nhị Bảo từ trong mặt phúc đậu này.

Nước mắt của mẹ Tần lại chảy xuống, bà ta cầm mặt phúc đậu mà khóc đến chết lặng.

Vệ Miên chỉ cảm thấy tâm trạng phức tạp, cô chưa từng làm mẹ bao giờ nhưng cũng biết đây chính là tình cảm khó chia cắt nhất trên thế gian.

Tầm nhìn của cô lại chuyển về phía Đinh Tam Thu ở bên cạnh tường, về phần nhân quả mà cô ta đã dính lên người, đợi sau khi cô ta chết, hiển nhiên xuống địa phủ sẽ có người tính toán rõ ràng.

Vệ Miên lại nhìn về phía gương mặt của mẹ Tần, phát hiện ra tướng mặt của bà ta đã thay đổi.

Lần này, bà ta sẽ không còn gánh sát nghiệt trên người nữa, hơn nữa, bình thường con người mẹ Tần cũng vui lòng sẵn sàng giúp đỡ người khác, tốt bụng thiện lương, chắc chắn sẽ có phúc báo thuộc về mình.

Lúc Vệ Miên quay trở về ký túc vừa vặn kịp lúc ba người khác định đi học, cô vội vàng thay đôi giày ướt sũng sau đó cùng các bạn đến phòng học.

Phòng học ở tầng ba, bốn người Vệ Miên đi lên tầng trùng hợp gặp được mấy người đi từ trên xuống.

Người dẫn đầu là nam sinh mặc đồ đen lúc cô đến báo danh kia, hai người một người ngẩng đầu một người cúi đầu, đụng ngay chính diện.

Vệ Miên nghĩ đến hồi đó mình cũng đã hỏi người ta không ít câu, vì thế mỉm cười chào học trưởng một tiếng.

Hai tai nam sinh lập tức đỏ bừng, lắp ba lắp bắp đáp: "Chào... chào học muội."

Anh ta vốn còn ấp ủ muốn nói thêm gì đó nhưng lại thấy Vệ Miên đã đi thẳng lên tầng mà không ngoảnh đầu lại.

Chỉ có cô gái trông đen nhất trong số đó là quay đầu liếc mắt quan sát anh ta vài cái với vẻ tò mò.

"Miên Miên, đó là ai vậy?" Đợi không còn nhìn thấy mấy người kia nữa, Trần Viên mới cười tủm tỉm mở miệng hỏi.

Vệ Miên chớp mắt, nhanh chóng phản ứng lại: "Cậu nói người vừa rồi ấy hả?"

"Ừm ừm ừm."

"Tớ cũng không biết."

Mấy người hoàn toàn không tin, nhìn bộ dáng của người vừa rồi kia rõ ràng là có ý với Vệ Miên rồi.

Vệ Miên xua tay: "Tớ nói thật đấy, tớ thật sự không quen mà, chỉ là hôm đến trường báo danh vừa vặn có anh ta ở đó, tớ đã hỏi rất nhiều câu mà anh ta vẫn rất kiên nhẫn trả lời, chỉ nghĩ chạm mặt nhau rồi chào hỏi nhau một tiếng sẽ tốt hơn thôi, lúc các cậu đến báo danh không gặp anh ta sao?"

Hồ Diễm Diễm và Trần Viên đồng thời lắc đầu.

Hồ Diễm Diễm: "Học trưởng đón tớ ấy hả, chiều cao khá là thấp, lại còn hơi béo nữa."

Trần Viên cũng gật đầu: "Mấu chốt là còn đen nữa cơ! Người vừa rồi trông đẹp trai bao nhiêu!"

Phùng Tĩnh trừng to mắt: "Đen? Có đen bằng cậu không?"

Trần Viên tức đến mức đuổi đánh Phùng Tĩnh.

Mấy người cười đùa đi vào phòng học.

Vừa mới ngồi xuống thì điện thoại của Vệ Miên đã rung.

Người gọi tới là Hồ Tiểu Phân, cô ta dựa theo nhắc nhở của Vệ Miên qua đó chặn người, sau khi thông qua hai ngày tìm kiếm hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm được Vương Soái trong một căn nhà dân cũ kỹ ở bên đó.

Có thế nào cô ta cũng không ngờ được người này sẽ chọn sống ở một nơi gần lò hỏa táng.

Hồ Tiểu Phân cũng không ngu ngốc, lúc đó cô ta không lập tức tự mình qua đó mà báo cảnh sát.

Cô ta đến Thâm Quyến ở cũng nhiều năm như thế rồi nên cũng có chút quan hệ.

Có điều, người ta cũng nói với cô ta rằng vì cô ta chủ động cho Vương Soái mượn tiền, hơn nữa còn không có bất cứ một giấy ghi nợ nào hết.

Bằng chứng mà cô ta có thể cung cấp chỉ có mỗi biên lai rút rất nhiều tiền.

Trong nhật ký trò chuyện Wechat của Hồ Tiểu Phân và Vương Soái cũng không có một chữ nào nhắc đến khoản tiền này mà chỉ có hỏi thăm về tiến triển hạng mục trong giai đoạn sau đó mà thôi.

Về phần mấy cái này có thể tính là Vương Soái mượn tiền hay không còn phải xem đến khi ấy tòa án phán quyết thế nào.

Mà điều mấu chốt nhất là Vương Soái có làm thế nào cũng không thể cấu thành tội lừa đảo, cho nên sau khi tạm giam anh ta hai mươi tư tiếng, bọn họ vẫn phải thả người về.

Viên cảnh sát kia kêu Hồ Tiểu Phân chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc bọn họ bắt được người thì toàn bộ số dư trong thẻ và tiền mặt của anh ta cộng lại cũng chỉ còn chưa đến hai mươi vạn.

Ba mươi vạn kia đã bị anh ta tiêu hết sạch.

Chỉ mới hơn hai tháng ngắn ngủi mà đã tiêu hết ba mươi vạn tệ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận