Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1062: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 15

.



Chương 1062: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 15

Chương 1062: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 15

Vệ Miên làm như vô tình khen ngợi tay nghề của người tới làm việc, ông cụ nghe xong mà vui vẻ ra mặt, cái máy hát lập tức mở công tác ngay.

"Đúng đúng đúng, tôi kể cô nghe chứ nhà cửa ở thành phố các cô đúng là không ổn, xây nhiều tầng như thế, tầng trên với tầng dưới ở với nhau, chen chúc chật chội bao nhiêu, không khí cũng không tốt. Mỗi lần tôi vào thành phố đều cảm giác như sắp bị đè bẹp ấy, trông mà bức bối lắm."

Vệ Miên cũng vừa cười vừa gật đầu, mật độ dân chúng ở Hồng Kông cao là điều được công nhận, dưới sự so sánh thì Thanh Bình tốt hơn rất nhiều.

"Người xây dựng căn nhà này có nghề gia truyền phải không ạ? Có phải là thợ thầy đã có tuổi không? Đặc biệt là cái xà nhà kia, đúng là lợi hại quá đi mất!"

Vệ Miên lại một lần nữa kéo chủ đề về căn nhà, lại chỉ nhìn thấy trên gương mặt của ông cụ mang theo vẻ đắc ý ngầm.

"Chao ôi, có tính là tay nghề giỏi gì đâu, căn nhà này là tôi dẫn theo mấy chàng trai trong thôn tới xây đấy, đào móng với xây tường gì đó, không có một thôn dân nào là không biết một chút ít, chỉ riêng xà nhà là phải bàn bạc, phải có thợ thầy chuyên môn, bằng không, để lệch một cái chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến gia chủ."

Nói đến thợ làm xà nhà, ông cụ chợt nghĩ đến nghi vấn của bọn họ đối với người thợ này vào năm đó.

Căn nhà này được người trong thôn cùng nhau giúp xây dựng, tiền lương thanh toán theo ngày, hơn nữa còn là ông Chu với không ít người trong thôn cùng nhau lên kế hoạch, xác định vị trí và vẽ xong mới bắt đầu đào.

Chính vì mọi người đều cùng tham gia nên mới cảm thấy không hẳn là căn nhà có vấn đề, hồi đó có người nói có khả năng là xà nhà đặt không đúng.

Nhưng người đặt xà nhà cho gia đình ông Chu lại là người lành nghề nổi tiếng gần xa, chưa từng nghe nói có gia đình người nào xảy ra chuyện cả, chỉ có mỗi nhà ông Chu mà thôi.

Hơn nữa, sau khi nhà ông Chu xảy ra chuyện chưa được bao lâu thì người thợ đặt xà nhà kia cũng mắc phải bệnh lạ mà qua đời, mọi người vì thế mà lại càng nghi ngờ ông ta đã gặp phải chuyện gì đó khi đặt xà nhà cho lão Chu, từ đó mới khiến bản thân cũng bị liên lụy.

Có điều, khi ấy người đều đã mất cả rồi, cho dù bọn họ muốn hỏi cũng không biết đi đâu mà hỏi, sau đó lại càng thêm giữ kín như bưng về chuyện của căn nhà này.

"Phải nói rằng ông thầy đặt xà nhà kia cũng rất xui xẻo, vốn đã là một người cô đơn rồi, vì bị căn nhà của lão Chu liên lụy mà trực tiếp về Tây Thiên luôn."

"Người cô đơn sao?"

"Còn không à?" Nói đến chuyện này, ông cụ lại không nhịn được mà kể thêm vài câu: "Nghe nói hồi còn trẻ cái cậu đó cưới một cô vợ ở bên ngoài về, kết quả tiền trong nhà đều bị người ta lừa hết sạch, sau này bà mẹ cũng xảy ra chuyện, cậu đó tìm mãi mà không tìm được người."

Ông cụ vốn không quen biết người thợ kia, đảo nhỏ ở bên Hồng Kông nhiều lắm, trên đảo phần lớn đều là ngư dân sinh sống, rõ ràng cách nhau không tính là vô cùng xa nhưng liên lạc giữa đôi bên lại ít hơn các thôn xóm ở nội địa rất nhiều.

Cũng không phải hoàn toàn không có liên lạc mà là thi thoảng có một người kết hôn cũng có thể biết được vài chuyện nọ kia, tóm lại là không hợp.

Vệ Miên gật đầu với vẻ hơi đăm chiêu, sau đó lại nói chuyện phiếm với ông cụ thêm vài câu, trong lòng cũng đã có phán đoán cơ bản đối với chuyện này.

Thẳng cho đến khi hai người kia cũng đã xem xong thì cô mới dừng trò chuyện lại.

Vạn Tế Đức đi qua với vẻ mặt suy tư, lông mày trực tiếp nhíu chặt lại như quai chèo: "Ông anh, anh có mang theo sinh thần bát tự của chủ nhà này không?"

Ông cụ hơi sững sờ, sau đó trông như vừa chợt nhớ ra, bèn vội vàng lôi một tờ giấy nhàu nhĩ từ trong túi áo.

"Ôi chao, coi cái trí nhớ tồi tệ của tôi này, quên cả mất, có đấy có đấy."

Vệ Miên thấy trên gương mặt của ông cụ lóe lên vẻ mất tự nhiên, trong lòng lại đoán chắc tám phần là đối phương không quên, chẳng qua là không muốn cho mà thôi.

Về phần tại sao lại không muốn cho thì tạm thời cô vẫn chưa rõ.

Trên hòn đảo này cũng không biết có thứ gì đang ẩn nấp trong bóng tối nhòm ngó, Vệ Miên cũng không dám tùy tiện sử dụng thiên nhãn vì lỡ đâu kinh động đến đối phương thì lại không hay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận