Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 761: Chỉ Có Một Cách

.



Chương 761: Chỉ Có Một Cách

Chương 761: Chỉ Có Một Cách

Một buổi chiều oi ả, người trong nhà đều đã ngủ trưa hết, tên cầm thú họ Hoàng xem xong một bộ phim mà mình vừa mới tải xuống kia lại chỉ cảm thấy cả người khô nóng.

Gã mở tủ lạnh ra lấy một cây kem, ăn hết nhưng vẫn không cảm thấy giải nhiệt hơn được một chút nào cả.

Đang lúc tên cầm thú họ Hoàng đi loanh quanh nghĩ ngợi, xem phải làm thế nào để giết thời gian hết một buổi chiều thì vừa vặn trông thấy Hoàng Kiều chỉ mặc áo ba lỗ với quần đùi đang ngủ trưa thông qua chiếc cửa sổ để mở toang.

Dáng người của Hoàng Kiều nhỏ nhắn, bởi vì thời tiết quá nóng, cái chăn nhỏ vốn đang đắp bị cuộn thành một đống ném sang bên cạnh. Tứ chi giang rộng, nằm trên giường ngủ rất ngon.

Rõ ràng là một bộ dáng bình yên cùng năm tháng như thế, nhưng lọt vào mắt của tên cầm thú họ Hoàng lại không phải như vậy.

Một vài suy nghĩ nào đó vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống trong đầu gã lại nổi lên, tên cầm thú họ Hoàng liếc mắt nhìn xung quanh, buổi chiều yên tĩnh chỉ có tiếng ve sầu kêu, đến ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

Trong mắt gã hiện ra vẻ hưng phấn sắp được làm chuyện xấu, còn xen lẫn thêm một chút xíu khẩn trương như vậy.

Tên cầm thú họ Hoàng trèo vào từ cửa sổ, sau đó thuận tay đóng cửa sổ lại, ngay cả rèm cửa cũng kéo vào nốt.

Hoàng Kiều nhanh chóng bị động tác của đối phương đánh thức, cũng không phải cô bé không hiểu gì cả cho nên rất nhanh đã hiểu ra anh họ cả định làm gì.

Nhìn thấy động tác của tên cầm thú họ Hoàng, Hoàng Kiều lập tức phản kháng, thậm chí cô bé còn không hiểu tại sao anh cả lại làm như thế, vì thế cô bé khóc nức nở, âm thanh phát ra khỏi miệng cũng dần dần to lên.

Nhưng lúc này, tên cầm thú họ Hoàng đã không nghĩ được gì đến chuyện khác nữa rồi, gã chỉ sợ Hoàng Kiều phát ra động tĩnh mới vội vàng bịt chặt miệng cô bé, ấn ngã người xuống sàn.

Sau đó lại sợ cô bé kêu cứu, dụ người nhà tới đây cho nên gã dứt khoát tìm một miếng giẻ nhét vào mồm cô gái, tay của cô bé cũng bị trói vào chân bàn.

Đợi khi gã bình tĩnh lại đã chuyện của rất lâu sau đó, mà lúc này, sắc mặt của Hoàng Kiều đã xanh mét, nằm trên sàn bất động.

Tên cầm thú họ Hoàng chỉnh trang lại quần áo trên người mình với vẻ mặt thỏa mãn.

Được rồi, sau này anh sẽ dạy em học vẽ, chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh có thể dạy hết những gì mà mình đã học được em, thậm chí, anh còn có thể dạy em cái khác."

Nói xong, gã đợi rất lâu vẫn chẳng thấy Hoàng Kiều đáp lời, nếu là bình thường nói như vậy xong, con nhóc này chắc chắn sẽ vội vàng sáp tới cảm ơn, nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy.

Vì thế, tên cầm thú họ Hoàng phủi nếp nhăn trên ống quần, quay đầu nhìn qua với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại chỉ thấy cô gái trẻ vừa rồi vẫn còn sung sức phản kháng lại trông như đã chết, vẫn duy trì tư thế trước đó.

Điểm mấu chốt nhất là sắc mặt hiện ra một màu trắng bệch và xanh mét mà gã chưa bao giờ từng nhìn thấy.

Tên cầm thú họ Hoàng không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên cảm thấy trong lòng hoảng hốt, gã cẩn thận tiến lên hai bước, giơ ngón tay dò thử dưới mũi của Hoàng Kiều.

Thử xong, trái tim của gã lập tức lạnh đi một nửa, gã sợ hãi ngồi bệt mông xuống sàn, một người vừa rồi vẫn còn sống sờ sờ đến bây giờ đã không còn hơi thở nữa.

Xong rồi, gã đã giết người rồi!

Phản ứng đầu tiên của tên cầm thú họ Hoàng chính là chạy nhưng rất nhanh, gã đã đánh bay suy nghĩ này ngay. Gã chẳng biết làm gì cả, cho dù có bỏ trốn thì cũng không kiếm được tiền, không có nguồn kinh tế vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết đói, một cuộc sống như thế, gã hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Nhưng nếu như không chạy vậy cũng không thể để người khác biết cái chết của Hoàng Kiều có liên quan đến mình được, hoặc là nói, không thể để bất cứ một ai phát hiện ra Hoàng Kiều đã chết.

Mà không để người khác phát hiện ra, vậy chỉ có một cách thôi.

Một bé gái tám tuổi có dáng người nhỏ gầy, cân nặng còn chưa đến hai mươi cân.

Tên cầm thú họ Hoàng mười sáu tuổi, là con trai đang trong giai đoạn thanh xuân, cho dù có gầy gò ốm yếu đến cỡ nào nhưng cõng một đứa trẻ hai mươi cân cũng vẫn nhẹ nhàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận