Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1175: Ngoại Truyện 9

.



Chương 1175: Ngoại Truyện 9

Chương 1175: Ngoại Truyện 9

Dưới tình huống không có người nào động vào, đừng nói là quần áo và làn da trên người nàng ta, mà đến ngay cả xương cốt cũng biến thành tro bụi.

Một cơn gió thổi tới, trong sơn động kia ngoại trừ một bé gái vừa mới chào đời ra thì chẳng còn lại gì hết.

Rõ ràng bé gái vừa mới chào đời nhưng da dẻ trên người cô lại trắng trẻo sạch sẽ, không thấy vẻ nhăn nheo khi vừa ra đời đâu cả, cô cứ nằm yên tĩnh ở đó, không khóc không gào.

Đợi khi Chính Dương Tử cúi đầu nhìn lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của bé gái, bé gái lập tức nhe cái miệng không răng ra cười.

Chính Dương Tử đi lên bế bé gái, xoa nhẹ làn da mềm mại của cô mà trong lòng cũng mềm nhũn.

Vì thế, từ đó về sau, Chính Dương Tông đã có thêm một nữ đệ tử tên là Ngụy Miên.

Nhưng tất cả những điều này chỉ có mỗi Chính Dương Tử và Điền Tùng biết, còn toàn bộ những người khác trong tông môn đều cho rằng tiểu sư muội được nhặt về.

Chính Dương Tử sợ cái tên Ngụy Miên này sẽ bị người đoán ra được có liên quan đến Ngụy Thanh Vân, vì thế mới sửa họ Ngụy của cô thành chữ Vệ đồng âm.

Đến ngay cả Vệ Miên cũng không biết, cô vẫn luôn cho rằng mình là một đứa trẻ đáng thương không có cha thương, không có mẹ yêu, được sư phụ nhặt về tông môn.

Cho nên lúc này nghe thấy sư phụ vẫn luôn được mình coi như phụ thân bị người sỉ nhục như thế, cô chỉ hận không thể dùng thân mình thay thế.

Chính Dương Tử không biết rốt cuộc năm đó Hoàng đạo nhân đã viết trong truyền thừa của tông môn nhà hắn ta như thế nào, nhưng Ngụy Thanh Vân chắc chắn có ơn cứu mạng với lão tổ tông của hai bên.

Chính Dương Tông hắn là danh môn chính phái, các thế hệ chưởng môn đều là người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, huống chi chỉ là bảo vệ một thi thể thay kẻ địch.

Nếu như thi thể kia có xu hướng cương thi hóa vậy khỏi cần người khác ra tay, Chính Dương Tông bọn họ sẽ tự mình xử lý trước.

Về phần Vệ Miên, tuy rằng quả thật là đứa trẻ được hoạt tử nhân sinh ra nhưng đó chỉ là một đứa trẻ bình thường, ngoại trừ thông minh và hoạt bát hơn một chút thì không có bất cứ điểm khác thường nào cả.

Cho nên Chính Dương Tử bằng lòng bảo vệ con của ân nhân, coi cô thành con gái nhà mình mà dạy dỗ đến lớn như vậy.

Huống chi, Vệ Miên trời sinh hoạt bát, tâm địa thiện lương, tuy rằng luôn luôn gây họa trong tông môn nhưng lại chưa bao giờ từng làm ra bất cứ một chuyện thương thiên hại lý nào, cũng không thể vì cô là con của Ngụy Thanh Vân mà trực tiếp giết người được.

Nếu thiên đạo đã cho đứa trẻ này chào đời vậy chứng minh ông trời có đức hiếu sinh.

Diêm lão nhị không muốn nhắc đến chuyện năm đó, mỗi lần nhắc đến là đều khiến sắc mặt của hắn ta tím tái, nhưng hắn ta tuyệt đối không chịu thừa nhận lão tổ tông nhà mình làm việc vô nhân tính.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng.

"Đừng nói mấy lời thừa thãi này với ta, ta chỉ hỏi ngươi đứa con mà hoạt tử nhân kia để lại đang ở đâu?"

Chính Dương Tử nghiến chặt răng, không chịu nhả ra một chữ nào hết, lúc này hắn vẫn cảm thấy may mắn, may mà Vệ Miên đã rời đi.

Diêm lão nhị nhìn bộ dáng thà chết không chịu khuất phục kia của hắn mà càng tức hơn, vì thế hắn ta nhấc chân lên, một lần nữa giẫm mạnh vào mặt của Chính Dương Tử rồi ra sức ấn người xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, một con rắn toàn thân phủ đầy khí đen chui ra khỏi tay áo của hắn ta, con rắn đó chỉ thô bằng ngón tay cái nhưng hai mắt lại lộ ra hung quang, lúc thè lưỡi còn lộ ra nọc rắn màu đỏ thẫm kỳ dị.

"Đúng là cứng đầu thật, nếu đã không chịu mở miệng vậy có giữ ngươi lại cũng vô dụng, Chính Dương Tông có nhiều người như thế, ngươi không muốn nói nhưng hiển nhiên sẽ có người khác nói thôi."

Nói xong, hắn ta hơi nhấc ngón tay lên, con rắn đen kia hơi ngẩng đầu theo, sau đó phóng thẳng về phía lồng ngực của Chính Dương Tử khi Diêm lão nhị hạ khuỷu tay xuống.

"Sư phụ!"

Vệ Miên thấy thế lập tức không quan tâm đến gì nữa, cô nhấc chân đá mở cửa sổ rồi nhảy từ bên ngoài vào, phóng tới đá thẳng một cước vào người Diêm lão nhị đang quay lưng với mình.

Diêm lão nhị hoàn toàn không phòng bị, hắn ta vẫn còn đang chìm đắm trong niềm sung sướng đã hủy diệt Chính Dương Tông mà không thể tự thoát ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận