Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 583: Nụ cười giải thoát

.



Chương 583: Nụ cười giải thoát

Chương 583: Nụ cười giải thoát

Nếu như nói cho mẹ nghe thì bà ta chắc chắn sẽ chửi mình là thằng ăn cháo đá bát, bà ta nhịn ăn nhịn mặc để nuôi sinh viên đại học nhưng đến cuối cùng cậu ta lại quay sang oán trách bà ta đã làm quá nhiều.

Nếu nói cho cha nghe, cha sẽ nói mấy chuyện này đều là mẹ tự tạo ra cả, kêu cậu ta cố gắng hết sức trao đổi với mẹ mình, đừng nghĩ quá nhiều, lãng phí thời gian học hành.

Cậu ta muốn nói với bạn bè nhưng Diêu Minh Viễn lôi điện thoại ra nhìn, vậy mà cậu ta lại không có nổi một người bạn nào hết.

Thật nực cười biết bao, cậu ta đã hơn hai mươi tuổi nhưng thậm chí còn không có đến lấy một người bạn.

Nghĩ như thế, cậu ta càng ngày càng chán ghét thế giới này.

Nhưng vừa nghĩ đến sự bồi dưỡng của cha và mẹ suốt nhiều năm như vậy, cho dù có cảm thấy chán ghét đến đâu cũng vẫn phải nhịn, bằng không, bọn họ đã vất vả suốt nửa cuộc đời rồi mà mình lại không thể làm được gì để báo đáp bọn họ.

Vì thế, ngày nào Diêu Minh Viễn cũng phải kéo dài hơi tàn trong sự chán ghét đối với thế giới và cả đối với bản thân mình, thẳng cho đến khi cậu ta tốt nghiệp đại học và thi đỗ nghiên cứu sinh.

Lúc này, cuối cùng Hoàng Yến cũng cảm thấy bên cạnh con trai toàn là người ưu tú, bản thân cậu ta cũng đã có năng lực phân biệt rõ thị phi, có thể thoải mái kết bạn.

Vì thế, bà ta mới chịu trở về Thanh Bình trong sự luyến tiếc vô cùng đối với con trai.

Nhưng mỗi ngày bà ta vẫn không quên gọi một cuộc điện thoại cho cậu ta, hỏi cậu ta buổi sáng ăn gì, buổi trưa ăn gì và buổi tối ăn gì, hôm nay đã gặp những ai, đã làm những gì.

Mà lúc này, Diêu Minh Viễn đột nhiên phát hiện ra mình đã sắp đầu ba đến nơi rồi mà bên cạnh đừng nói là bạn bè, cho dù là một người có thể nói thêm vài câu cũng không có nốt.

Người tách khỏi thế giới bên ngoài giống như cậu ta thậm chí còn cảm thấy linh hồn đã xuất khiếu, mỗi ngày đều nhìn cái xác di động của mình đi qua đi lại.

Biểu cảm trên gương mặt giống như cương thi thậm chí cậu ta còn quên luôn vui vẻ là một cảm giác như thế nào.

Cuối cùng, vào một ngày nào đó, Diêu Minh Viễn thật sự đã chán ghét loại cuộc sống như vậy lắm rồi.

Hôm đó lúc cậu ta rời đi đã mang theo Kali cyanide cực kỳ độc từ trong phòng thí nghiệm ra ngoài, sau khi trở về căn nhà trọ của mình, cậu ta mặc bộ quần áo cũng được tính là có thể diện lên người rồi từ từ uống ly rượu vang có chứa Kali cyanide như đang nếm thử cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Diêu Minh Viễn dựa người lên ghế sô pha cảm nhận cơn đau đớn truyền tới trong bụng mình, nhưng khóe miệng cậu ta lại chậm rãi vẽ ra một nụ cười giải thoát.

Cuối cùng... cuối cùng cũng có thể rời khỏi thế giới này rồi, cậu ta thật sự rất mệt, cực kỳ mệt...

Lần này cuối cùng cậu ta cũng có thể thả lỏng.

Hoàng Yến ở Thanh Bình xa xôi vừa mới tìm được một công việc xếp hàng hóa ở siêu thị, bây giờ ông chồng gần như đã không về nhà nữa, có điều, chuyện này cũng chẳng sao hết vì bà ta vẫn còn thằng con trai cơ mà.

Con trai chính là hy vọng của cuộc sống hạnh phúc sau này của bà ta, về phần chồng, không về nhà thì không về nhà thôi!

Mang theo nỗi khát khao tươi đẹp về tương lai này, mỗi ngày Hoàng Yến đi làm đều cảm thấy vô cùng có động lực, thẳng cho đến khi bà ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại tới từ sở cảnh sát thủ đô.

"Bà là mẹ của Diêu Minh Viễn phải không? Cậu ta uống thuốc độc tự sát rồi, mong bà có thể nhanh chóng đến sở cảnh sát thủ đô một chuyến."

Hoàng Yến vốn cho rằng gặp phải lừa đảo nhưng người ta rõ ràng đã đọc rất rõ tên của con trai bà ta, hơn nữa, cũng chẳng đòi bà ta một đồng tiền nào hết.

Bà ta có hơi hoảng loạn, không chắc chắn bản thân mình có nghe nhầm hay không vì thế mới nhiều lần xác nhận thông tin với đối phương.

Đợi người ở đầu dây bên kia một lần nữa đọc ra cái tên của con trai thì Hoàng Yến mới cảm thấy một khắc này, hình như bà ta bị bệnh rồi.

Bởi vì bà ta chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, bên tai không còn nghe được âm thanh gì nữa.

Toàn bộ thế giới đều quay vòng vòng, một lúc lâu sau bà ta mới khôi phục lại thị lực, bên tai cũng dần dần truyền tới âm thanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận