Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 97: Bỏ Lỡ Một Trăm Triệu

.



Chương 97: Bỏ Lỡ Một Trăm Triệu

Chương 97: Bỏ Lỡ Một Trăm Triệu

Chỉ một lúc như vậy thôi mà cô đã kinh ngạc đến hai lần rồi.

Lá bùa bình an có linh lực yếu như thế mà có thể bán đến sáu mươi lăm vạn một lá á!

Mấy lá ngày trước của cô có một nghìn đồng một lá thôi!

Vệ Miên cảm thấy tức cái lồng ngực, như thể đã bỏ lỡ mất một trăm triệu vậy.

Đây chính là sự khác biệt giữa nổi tiếng và không nổi tiếng!

Lần đầu tiên cô cảm giác được sự chênh lệch.

Tiền Lệ quẹt thẻ xong mới cầm chiếc hộp đựng bùa bình an rời đi.

Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn đi theo.

Cô có một loại dự cảm pháp khí mà mình muốn tìm, sợ rằng có liên quan đến người phụ nữ kia.

Tìm lâu như thế rồi cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Cho nên cô vội vàng gọi Tiền Lệ lại ngay một giây trước khi cô ta ngồi vào xe.

"Đợi đã!"

Tiền Lệ quay đầu, chỉ thấy người gọi mình là một cô gái trẻ tuổi mặc áo phao màu trắng, sắc mặt của cô ta hơi khó ở, vừa định mở miệng quở trách nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Cũng không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì mà cô ta càng ngày càng không khống chế được tính khí của mình.

Cô ta kiềm chế cơn cáu kỉnh trong lòng xuống, cố hết sức kiên nhẫn hỏi một câu: "Có chuyện gì?"

Vệ Miên liếc mắt quan sát đối phương, lại càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn.

Người phụ nữ trước mắt này khoảng hơn ba mươi tuổi, trông cứ như đã bị rút hết sạch tinh khí, hai mắt vô thần.

Cho dù đang nói chuyện với cô nhưng cô vẫn không cảm giác được tầm nhìn của cô đang ở chỗ nào.

"Vấn đề của cô không phải chỉ mỗi một lá bùa bình an có thể giải quyết được đâu."

Vệ Miên biết mình còn nhỏ tuổi, hơn nữa nói câu này còn không có bằng chứng nên rất khó khiến người tin tưởng mình được. Vì thế cô chỉ có thể cố hết sức nghiêm mặt, cố gắng khiến bản thân trông càng thành thục hơn một chút.

Nhưng cô lại không biết gương mặt vẫn còn non chợt đó của mình cho dù có cố tỏ ra nghiêm nghị thế nào thì cũng không thể trông chín chắn nổi.

Tiền Lệ vốn đã khó chịu rồi, nghe được câu này lại chỉ cảm giác được có một ngọn lửa vô danh đang bùng lên.

Bùa bình an của Trịnh đại sư còn không thể giải quyết được vấn đề của cô ta vậy lẽ nào con nhãi ranh này có thể chắc?

"Cô biết tôi bị làm sao không mà nói không được, bùa bình an không được lẽ nào cô được chắc?"

Trong ngoài lời nói đều tràn đầy vẻ giễu cợt, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nghe ra được.

Hiển nhiên là Vệ Miên cũng nghe ra được rồi, vẻ mặt của cô lạnh đi vài phần.

"Gần đây có phải cô thường xuyên đột ngột cảm thấy rét lạnh, run rẩy, cho dù có mở điều hòa và mặc quần áo rất dày vẫn không có một chút tác dụng nào không?"

"Có phải còn cảm thấy buồn ngủ thậm chí cơn buồn ngủ này còn không phân ban ngày hay buổi tối, luôn nói ngủ là ngủ luôn, nhưng cứ cố tình sau khi nằm xuống giường mà cơn mệt mỏi trên người vẫn không thể thuyên giảm được dù chỉ một chút?"

"Có đôi khi còn chẳng hiểu sao lại mất ý thức, đợi lúc hồi phục lại phát hiện mình đã làm ra một vài chuyện kỳ quái, nhưng cô lại không có một tí ấn tượng gì đối với mấy chuyện này."

"Chắc hẳn cô còn cảm thấy gần đây tính cách của mình đã nóng nảy hơn không ít, hở tí là nổi cáu, biết rõ như thế là không nên nhưng vẫn không tài nào kiềm chế được, tôi nói có đúng không?"

Trong mắt Tiền Lệ lóe lên vẻ kinh ngạc, cô gái trẻ này nói đúng hết, thậm chí có vài chỗ mà trước khi cô nói ra, cô ta còn không hề để ý.

Lúc này, ngược lại cô ta đã tin tưởng vào lời nói vừa rồi của Vệ Miên hơn vài phần, giọng điệu cũng ôn hòa hơn không ít.

"Bùa bình an không thể giải quyết được vấn đề trên người tôi, vậy cô nói xem tôi phải làm thế nào bây giờ?"

"Quỷ ám."

Tiền Lệ kinh hồn bạt vía.

Nếu cô ta đã có thể trực tiếp qua đây mua bùa bình an vậy hiển nhiên cũng có một chút hiểu biết về phương diện này rồi, biết ma quỷ cũng được chia thành rất nhiều loại nhưng cho dù bị loại quỷ nào ám đều không phải chuyện tốt.

"Bùa bình an của Trịnh đại sư là linh nghiệm nhất rồi, sao... sao có thể?"

Vệ Miên ra hiệu cho cô ta lấy bùa bình an ra nhìn.

Tiền Lệ vừa mới cất cái hộp kia vào trong túi đeo vai trước người, lúc này cô ta mở cái hộp ra nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận