Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 74: Đồ Lừa Đảo

.



Chương 74: Đồ Lừa Đảo

Chương 74: Đồ Lừa Đảo

Hôm nay, Vệ Miên vừa mới bước ra khỏi trung tâm môi giới, từ đằng xa đã nhìn thấy một người mặc áo đạo sĩ đang xem bói cho người ta ở dưới gầm cầu.

"Thí chủ." Đạo sĩ kia sờ tay của cô gái, híp mắt cười khà khà vài tiếng: "Mệnh cách ban đầu của cô tốt, có thể nói là làm cái gì được cái đấy, chỉ cần là chuyện mà cô muốn làm thì không có gì là không thành công."

"Hơn nữa, từ nhỏ vận khí của cô đã tốt, còn thường xuyên nhặt được tiền, nếu không nhặt được tiền thì cũng có thể nhặt được đủ các thứ đồ hữu dụng khác nhau, không tin thì cô có thể về nhà hỏi mẹ cô."

"Nhưng chỉ vì lưu niên năm nay của cô không thuận lợi nên mới vô cùng xui xẻo, cô nghĩ lại xem, có phải năm nay cô không còn nhặt được tiền nữa, hình như cũng không gặp được chuyện tốt gì phải không?"

Cô gái vừa nghe thế lập tức sững sờ, cô ta hồi tưởng lại cẩn thận một lúc sau đó đứng bật dậy, hô lên với vẻ kinh ngạc: "Đại sư, ông thật sự nói chuẩn lắm đó, ông đúng là quá lợi hại luôn. Đúng là bắt đầu từ năm nay tôi không còn nhặt được tiền nữa, ngay cả danh sách thăng chức trong công ty cũng không có tôi. Ông xem, tôi còn có thể hóa giải được không?"

Đạo sĩ xoa cằm, liếc mắt nhìn cái bảng viết giá ở bên cạnh và cả thùng giấy dùng để đựng tiền kia.

Chỉ thấy trong thùng giấu đựng tiền đã có sẵn mấy tờ một trăm đồng.

Ông ta giả bộ khó xử, nói: "Cái này ấy hả..."

Cô gái thấy thế lập tức hiểu ra ngay đối phương có ý gì.

Hôm nay cô ta tới đây để xem bói nên cũng nhanh chóng lấy một trăm đồng ra bỏ vào trong thùng giấy: "Đại sư, ông mau nói đi, tiếp theo đây tôi phải làm thế nào?"

Đạo sĩ đang định nói thì thấy một bà cụ đột nhiên lao vụt tới, chỉ vào lão đạo sĩ kia rồi chửi: "Đồ lừa đảo nhà ông, rõ ràng ông nói tôi cúng tiền nhang đèn xong thì cháu trai tôi sẽ không xảy ra chuyện, nhưng nó đã mất liên lạc suốt hai hôm nay rồi, có thế nào cũng không tìm về được. Ông mau nói đi, tại sao ông lại lừa tôi hả?"

Bà cụ vừa chửi vừa đánh tay đạo sĩ, rất nhanh đã thu hút một đám người qua đây xem náo nhiệt.

Đối phương là một bà cụ nên đạo sĩ kia cũng không dám đánh trả, lúc này ông ta bị đánh đến chật vật như một con chuột chạy qua đường.

Bà cụ túm lấy cổ áo của tay đạo sĩ: "Ông mau nói đi, bây giờ cháu trai tôi đang ở đâu hả, hôm nay nếu ông không nói ra được, để xem tôi có gọi điện đến sở cảnh sát, tố cáo ông bày sạp lừa người hay không?"

Tay đạo sĩ thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều, hơn nữa tâm trạng của bà cụ còn kích động như thế khiến ông ta sợ đến mức không dám nói chuyện, chỉ lo mình thở ra một câu gì đó sẽ khiến quần chúng nổi giận, đến lúc đó lại đánh hội đồng ông ta thì không ổn.

Ông ta vốn còn tưởng bà cụ trút giận một lúc là xong, nhưng ai ngờ bà ta lại túm chặt không chịu buông tay.

Tay đạo sĩ không còn cách nào khác, chỉ đành hạ nhẹ giọng điệu năn nỉ: "Bác gái, bác xem, tôi cũng chỉ lăn lộn kiếm miếng cơm thôi, bác cần gì phải thế, cùng lắm thì tôi trả tiền cho bác là được."

Bà cụ vừa nghe được câu này là nước mắt lập tức chảy xuống: "Tôi không cần tiền, ông nói cho tôi biết cháu trai tôi thế nào rồi hả, nó đang ở đâu, rốt cuộc người còn sống hay chết rồi?"

Đạo sĩ vừa nghe thế là mồ hôi trên trán túa càng nhiều hơn, nhưng phương hướng trước đó mà ông ta nói đều là bịa ra cả, chứ nào có biết đối phương còn sống hay đã chết đâu.

Cô gái vừa rồi còn ngồi bên cạnh xem bói vừa nhìn thấy tình hình này cũng nhân lúc hỗn loạn, vớ lấy một nắm tiền trong thùng giấy rồi quay đầu chạy mất tăm.

Đạo sĩ thấy thế lập tức sốt ruột, bắt đầu giãy giụa mãnh liệt.

"Cô quay lại ngay, cô chỉ bỏ vào đó có một trăm đồng mà sao lại vơ hết tiền của tôi đi chứ! Mau trả lại cho tôi, tiền của tôi!"

Cô gái kia vừa nghe thấy còn chạy nhanh hơn.

Đạo sĩ ngại vì bà cụ nên không dám dùng sức, nhưng bà cụ cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó mà chỉ một lòng một dạ muốn tay đạo sĩ phải bói xem cháu trai mình thế nào rồi.

Hai người giằng co mãi không xong.

"Hướng đông nam." Vệ Miên đột nhiên mở miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận