Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 960: Người Đàn Ông Mặc Áo Dài Nam

.



Chương 960: Người Đàn Ông Mặc Áo Dài Nam

Chương 960: Người Đàn Ông Mặc Áo Dài Nam

Lần này ông ta đã trải qua sự cân nhắc kỹ càng mới quyết định ra tay, đến khi ấy thần không biết quỷ không hay, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là bản thân Lý Thiên Kỳ xui vẻo gặp phải tai nạn giao thông, dù sao thì thời tiết cũng như thế rồi, mưa lớn đường trơn, xảy ra một chút chuyện quả thật cũng là bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn được.

Ông ta cầm cái hộp được đặt trên ghế phụ lái lên, chiếc hộp đó màu đen, bên trên còn khắc hoa văn phức tạp và kỳ lại, chỉ là khoa văn đó vô cùng tào môn, khiến người nhìn nhiều thêm vài lần sẽ như bị rút mất hồn phách, trực tiếp ngây người.

Lý Mẫn Kiệt không dám nhìn cái hộp đó một cái nào, ông ta khép hờ mắt, mò mẫn đến chốt mở, sau đó "cạch" một tiếng, cái hộp đã mở ra.

Chỉ thấy trong hộp trống rỗng, có đúng một tấm thẻ gỗ dài bằng nửa lòng bàn tay.

Nếu Vệ Miên có mặt ở đây chắc chắn sẽ phát hiện ra tấm thẻ gỗ này khá quen mắt.

Lý Mẫn Kiệt nhìn thấy tấm thẻ gỗ đó, khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười quỷ dị, trong mắt lại càng chứa đầy vẻ cuồng nhiệt của âm mưu sắp được hoàn thành.

Sắp rồi, sắp rồi...

Ông ta lấy ra con dao nhỏ đã được chuẩn bị từ sẵn rồi cứa nhẹ lên ngón giữa, giọt máu đỏ tươi lập tức chảy ra ngoài.

Ông ta vội vàng đặt tay lên trên tấm thẻ gỗ, nhìn máu tươi nhỏ xuống từ ngón tay từ từ thấm vào trong tấm thẻ gỗ và biến mất hẳn.

Sau ba giọt, nhiệt độ trong xe đột ngột giảm xuống, ánh sáng vốn đã chẳng sáng mấy lại càng mập mờ hơn, Lý Mẫn Kiệt biết cái thứ đó đã chui ra rồi.

"Chủ nhân."

Lúc này, một giọng nói khàn đặc và khó nghe đột nhiên vang lên.

Đây không phải lần đầu tiên Lý Mẫn Kiệt nghe được nhưng vẫn bị dọa sợ hết hồn.

Bấy giờ, có một người đàn ông mặc áo dài màu xám từ từ hiện ra ngay trước mặt ông ta, cả người đối phương ướt sũng, rõ ràng cửa sổ xe đã đóng chặt hết nhưng bên dưới chiếc ghế bằng da thật của người đàn ông lại từ từ ngưng tụ ra một vũng nước.

Lý Mẫn Kiệt nhìn thấy thế lập tức nhíu mày đầy ghét bỏ, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không nói gì hết mà chỉ lạnh giọng ra lệnh cho người đàn ông mặc áo dài nam.

"Đi đi, đừng để nó sống sót rời khỏi cây cầu này."

"Rõ, thưa chủ nhân."

Trường sam nam nhân cung kính hành lễ một cái sau đó lập tức biến mất ngay tại chỗ, đuổi theo khí tức mà anh ta đã ghi nhớ cả nghìn vạn lần kia.

Lý Mẫn Kiệt nhìn thấy cái thứ kia đã rời đi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ông ta nắm chặt tấm thẻ gỗ trong tay mà nghiến răng nghiến lợi.

"Nhãi con, hôm nay chính là ngày chết của mày, cho mày biết có vài thứ vốn không nên là của mày, vậy cho dù có ôm được tới tay thì cũng không ôm nóng được đâu!"

Mà lúc này, trong xe của Lý Thiên Kỳ, đột nhiên tài xế cảm thấy bất an khủng khiếp, ông ta theo bản năng giảm tốc độ xe, đôi mắt thì quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác.

Bên ngoài mưa to như trút nước, tầm nhìn bị giới hạn nên hoàn toàn không thể nhìn rõ được có điểm gì khác thường.

Đang nghĩ có nên đánh thức thiếu gia hay không thì lại thấy người vốn đang ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi kia đột nhiên mở mắt ra.

"Thiếu gia?"

Lý Thiên Kỳ còn chưa kịp lên tiếng thì phía bên trái đằng trước chiếc xe đột nhiên đâm phải vật gì đó cứng cáp, phát ra một tiếng vang to lớn, sau đó thân xe không chịu sự khống chế mà trượt mạnh sang một bên khác.

Tài xế thấy vậy lập tức đảo ngược hướng vô lăng, chân cũng giẫm vào phanh xe.

Nhưng ông ta không ngờ phanh xe hình như không nhạy, ngay cả chân ga cũng không chịu sự khống chế, như thể có người giẫm vào mà đâm nhanh vào lan can.

Tài xế vô cùng khẳng định chân của mình đang không ngừng giẫm vào phanh xe, ông ta lái xe đã mấy chục năm rồi nên không có khả năng giẫm nhầm được.

Chuyện này thật sự quá tài môn.

Nhưng lúc này ông ta cũng không có thời gian để ý nhiều mà chỉ có thể liều mạng đánh vô lăng, nhưng vô lăng lại như bị một lực mạnh ghìm chặt lại, vậy mà không tài nào xoay chuyển được.

Chiếc Lincoln màu đen đâm thẳng vào thanh chắn "rầm" một tiếng, thanh chắn gãy thành tiếng, toàn bộ chiếc xe đột ngột lao xuống khỏi cây cầu.

Cũng trong nháy mắt này, Lý Thiên Kỳ và tài xế đồng thời nhìn thấy trên cửa sổ xe vốn đang bị nước mưa xối rửa không ngừng đột nhiên phản chiếu một gương mặt người.

Một gương mặt đàn ông xanh trắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận