Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 722: Con Búp Bê Quỷ Dị

.



Chương 722: Con Búp Bê Quỷ Dị

Chương 722: Con Búp Bê Quỷ Dị

Nó đã sắp chào đời rồi, có thể nhanh chóng sở hữu cơ thể của mình, nhưng bây giờ tất cả đều đã bị ả này phá hỏng hết!

Vệ Miên đã sớm chú ý thấy sự khác thường của Vương Tử Văn, cô chuyển tầm nhìn về phía đó: "Thứ này từ đâu mà có?"

Vương Tử Văn mấp máy môi nhưng không nói gì cả.

Vệ Miên nhíu mày, không biết đã là lúc nào rồi, còn cóp chuyện gì không thể nói được nữa. Cô đang định hỏi tiếp lại chỉ thấy Vương Tử Văn ôm mặt khóc hu hu, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Cô ta vùi đầu khóc một lúc sau đó mới từ từ kể lại lai lịch của con búp bê này.

Hóa ra, con búp bên này được chồng tặng cho cô ta.

Chồng của Vương Tử Văn tên là Mã Hữu Đức, bởi vì là đứa con trai thứ ba của bà Phùng nên rất nhiều người gọi anh ta là Mã tam.

Nói đến đây, không thể không nhắc tới chuyện của nhà họ Mã.

Bọn họ không biết rõ về thế hệ trước của nhà họ Mã nhưng đến thế hệ này, bà Mã tổng cộng đẻ được ba người con trai, đáng tiếc, Mã đại và Mã nhị đều không đứng vững được, chỉ còn lại duy nhất một mình Mã tam.

Năm thứ hai sau khi Mã tam chào đời thì ông cụ Mã mắc bệnh nặng qua đời.

Bà Mã sống với chồng đã được mười mấy năm nhưng chưa một lần từng cãi nhau, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, cho nên cái chết của ông Mã đã tạo thành đả kích rất lớn đối với bà Mã.

Nếu không phải vẫn còn một đứa con trai nhỏ cần nuôi thì sợ rằng bà ta đã sớm đi cùng ông cụ rồi.

Sau đó, hai mẹ con nhà họ Mã nương tựa vào nhau, để phòng ngừa tìm một cha dượng về sẽ đối xử không tốt với con trai, cho nên cho dù bà Mã có sống khó khăn đến cỡ nào cũng chưa từng nghĩ đến việc tiến thêm bước nữa, bà ta thà rằng bản thân ăn ít hơn, làm nhiều hơn cũng phải một mình nuôi lớn con.

Hơn hai mươi năm trôi qua, cuối cùng Mã tam cũng đã trưởng thành, thậm chí còn lên đại học, tìm được một công việc không tồi, sau này còn mua được một căn hộ ở Thanh Bình.

Bà Mã đã chịu đủ cái khổ của nghèo khó rồi, vì muốn cuộc đời của con trai suôn sẻ hơn mà bà ta muốn tìm một nhà vợ có điều kiện tốt để hỗ trợ anh ta.

Khi ấy, có cô gái có điều kiện không tồi muốn làm mai cho anh ta nhưng có nói thế nào thì người này cũng không chịu đồng ý, khăng khăng đòi cưới đối tượng đã hẹn hò từ hồi đại học, người này chính là Vương Tử Văn.

Điều kiện của nhà Vương Tử Văn rất bình thường, bên dưới còn có một đứa em trai nhỏ hơn cô ta tận mười sáu tuổi, lúc hai người họ kết hôn thì đứa trẻ kia còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa là!

Lúc trước hai người kết hôn, chỉ riêng sính lễ mà nhà họ Vương đã đòi tận ba mươi vạn rồi.

Nếu như lúc kết hôn, Vương Tử Văn mang sính lễ về thì bà Mã cũng sẽ không chướng mắt cô ta đến như thế, chỉ nghĩ đó là chuẩn bị một ít gia sản cho con trai, cho thế nào mà chẳng là cho.

Nhưng nhà họ Vương lại không làm như thế, nhà họ Vương nuốt hết toàn bộ ba mươi vạn đấy, không cho Vương Tử Văn mang đi một đồng một cắc nào hết!

Thậm chí cả tiền sửa cách xưng hô hồi kết hôn, bà Mã cho một vạn lẻ một đồng với ngụ ký là vạn dặm mới chọn được một, nhưng nhà họ Vương lại không hề chê khó coi một tí nào cả, chỉ cho con trai của bà ta có hai trăm đồng, những chỗ khác trong buổi hôn lễ lại càng thể hiện rõ mồn một cái sự vắt cổ chày ra nước đó của bọn họ.

Khi ấy, tiệc cưới vừa mới bắt đầu mà cái đám người thân họ hàng của nhà họ Vương đã lôi túi nilon mà mình chuẩn bị sẵn từ trước rồi đổ hết mấy đĩa thức ăn vào.

Người ta còn chưa ăn được miếng nào mà nhà cô ta đã hốt hết sạch, khiến một người xưa nay thích thể diện như bà Mã lập tức mất hết sạch mặt mũi.

Cho nên hiển nhiên bà ta cũng phải bới lông tìm vết với một đứa con dâu như Vương Tử Văn rồi, làm sao có khả năng thấy cô ta mà thoải mái cho được.

Bà Mã chỉ có mỗi một đứa con trai là Mã tam, sau khi kết hôn đương nhiên sẽ sống chung với con trai mình, cho nên bà ta thấy con dâu chướng mắt, hai người sống chung dưới một mái nhà cũng khó tránh khỏi xảy ra xung đột.

Bà Mã có thể một tay nuôi con trai khôn lớn, tính cách tuyệt đối không phải dạng mềm mỏng, vì thế bà ta thường xuyên than vãn về con dâu với con trai mình, lần nào cũng phải để con trai khuyên giải và an ủi một phen mới chịu thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận