Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 203: Sớm Muộn Gì Cũng Sập Phòng

.



Chương 203: Sớm Muộn Gì Cũng Sập Phòng

Chương 203: Sớm Muộn Gì Cũng Sập Phòng

Vệ Miên chẳng muốn lãng phí thời gian đi xếp hàng cho nên đến giờ vẫn thèm rỏ dãi.

Phùng Tĩnh nắm chắc được một điểm này của cô, cô không thể không khuất phục được.

"Tớ muốn hai phần!"

"Chốt luôn!"

Vệ Miên đứng dậy xuống giường rồi ngồi trước bàn học: "Nói đi, muốn biết gì hả?"

Phùng Tĩnh vội vàng bê cái ghế tới ngồi với vẻ mặt nịnh nọt: "Cô ấy với người đàn ông kia bắt đầu từ khi nào? Là người đàn ông đó cưỡng ép phải không? Hay là yêu thật lòng? Vợ của người đàn ông đó có biết không?"

"Dừng!"

Vệ Miên ngắt lời cô ấy với vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu biết sinh thần bát tự của cô ta không?"

Phùng Tĩnh lập tức cứng người, yếu ớt đáp: "Để tớ tra xem nhé?"

"Trên mạng không có khả năng công bố cái thật đâu, sinh thần bát tự chắc chắn phải giữa bí mật, bằng không đụng phải chuyên gia, chỉ trong vài phút đã có thể bói ra được cả một đời của cô ta rồi, để bị người cạnh tranh lợi dụng thì cô ta sẽ không còn một chút bí mật nào nữa."

Vệ Miên kêu Phùng Tĩnh tìm mấy bức ảnh mặt mộc của cô ta ở trên mạng.

"Từng phẫu thuật thẩm mỹ rồi."

"Không, không thể nào!" Phùng Tĩnh ngạc nhiên.

Phải biết rằng Vu Xán ở trên mạng vẫn luôn duy trì hình tượng người đẹp trời sinh, làm sao có khả năng từng phẫu thuật thẩm mỹ được chứ?

Cho dù có cư dân mạng phát hiện ra bức ảnh ngày trước của cô ta thoạt nhìn không hề giống hiện tại, nhưng đoàn đội của Vu Xán vẫn luôn dùng cái cớ là kỹ thuật trang điểm và tạo hình khác để che giấu.

Mọi người cũng đều biết trang điểm và tạo hình có thể thay đổi một cá nhân rất nhiều, dù sao thì kỹ thuật trang điểm cũng đã tiến vào một trong tứ đại tà thuật của châu Á rồi.

Rất nhanh, Phùng Tĩnh đã tìm được mấy bức ảnh trước khi debut của Vu Xán ở trên mạng, mấy bức này phần lớn đều tới từ giai đoạn cấp ba và đại học của cô ta.

Bức ảnh cấp ba kia để kiểu đầu phong cách Smart che nửa gương mặt, hơn nữa trên mặt còn trang điểm mắt khói rất đậm, trông như thiếu nữ bất lương, không hề nhìn ra được là Vu Xán một tí nào cả.

Bức ảnh này cũng được tìm thấy trong một bài đăng bóc phốt cô ta, nhưng đoàn đội của Vu Xán đã phủ nhận người trong bức ảnh đó là cô ta.

"Không thể xác định được bức ảnh này có phải của cô ta hay không, người đăng bài nói phải còn đoàn đội của Vu Xán lại nói không phải."

Phùng Tĩnh mở bức ảnh đó cho Vệ Miên nhìn.

Vệ Miên chỉ liếc mắt nhìn một cái: "Là cô ta đấy."

Phùng Tĩnh: "!"

Lợi hại như vậy sao?

Tầm nhìn của Vệ Miên liếc qua lướt một lượt qua các bức ảnh trước khi debut kia, có một bức trong số đó là ảnh chụp chính diện vô cùng rõ ràng.

Vệ Miên nhìn bức ảnh này mà phì cười một tiếng, dưới mắt có đường vân dựng thẳng, màu xanh đen, mắt mang tơ máu, nhìn quanh đều có thể thấy là tướng mặt của người kiêu ngạo, là ác nhân.

Vệ Miên có thể nhìn ra được từ gương mặt hiện tại của cô ta, cô muốn xem bức ảnh ngày trước chỉ để xác nhận lại mà thôi.

Trước đây cô từng nghe Phùng Tĩnh nói rằng trong cái giới này quả thật là như vậy, chỉ cần không bày ra trước mặt người khác là được, còn chuyện riêng tư thì thể loại nào cũng có hết.

"Không bao lâu nữa chắc hẳn nữ thần này của cậu sẽ được mời lên phường uống trà thôi, cho nên bây giờ thoát fan cũng được, kịp thời dừng lại?"

"Lên phường uống trà á?" Đôi mắt vốn đã tròn xoe của Phùng Tĩnh lại càng trợn tròn hơn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Cô ta còn định hỏi thêm nữa nhưng Hồ Diễm Diễm và Trần Viên đã cùng nhau về, Vệ Miên chỉ ném lại một câu "cùng lắm là một năm" rồi quay về giường.

Chỉ để lại một mình Phùng Tĩnh bối rối tại chỗ, cùng lắm một năm là có ý gì, ý là cùng lắm chỉ trong một năm sẽ phải vào đó ngồi bóc lịch hay là ngồi tù một năm?"...

Nghe được lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không, Vương Tuấn Bác đứng dậy lấy hành lý xuống rồi lại giúp bà dì bên cạnh lấy luôn đồ xuống, sau đó mới cùng mọi người xuống máy bay.

Ngoại trừ một chiếc balo này ra thì anh ta vẫn còn hành lý ký gửi nữa, cho nên lúc này đang đi cùng những người khác qua bên cạnh đợi hành lý chạy ra.

Vừa mới từ trên máy bay xuống là Vương Tuấn Bác đã mở nguồn di động lên, anh ta vừa đi đường vừa tìm số điện thoại của mẹ để gọi.

"Tu..."

Điện thoại còn chưa nối máy, Vương Bác Tuấn đã va phải một người mặc áo màu đen, trực tiếp khiến đối phương lảo đảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận