Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 404: Hôm Nay Chúng Ta Đổi Cách Khác Đi

.



Chương 404: Hôm Nay Chúng Ta Đổi Cách Khác Đi

Chương 404: Hôm Nay Chúng Ta Đổi Cách Khác Đi

Mấy năm đầu, hai người họ sống cũng coi như tốt đẹp bình yên, đến sau này vì chuyện tiền nong mà cãi nhau đến hơi trở mặt, vợ chồng chính là như thế, một khi dính dáng đến tiền, có hơi không thoải mái thì đều chôn xuống, như vậy vết sẹo sau này chỉ có càng ngày càng lớn hơn mà thôi.

Cho nên lúc bà cụ được sáu mươi tuổi đã chia tay với ông lão họ Từ kia nhưng giữa hai người lại có ít tiền bạc qua lại, tính tới tính lui, ông lão còn nợ bà lão gần mười vạn đồng.

Bà lão đã đi đòi mấy lần nhưng ông lão đều dùng đủ thứ lý do khác nhau để qua loa không trả, gần đây, bà ta nghe nói ông già này lại tìm được một bạn già mới, chỉ nghĩ hay là đi thử thêm một lần nữa nhưng lại sợ vẫn phải ra về tay không.

"Tôi chỉ muốn tìm cô xem giúp cho, nếu hôm nay tôi đi tìm ông ta để đòi tiền thì có thể tìm về được không?"

Ánh mắt của lão đạo sĩ đảo một vòng qua người của bà lão này, thầm nghĩ, đúng là không nhìn ra được bà lão này còn là một người chạy theo mốt như thế đấy, già sắp chết rồi mới biết tiến thêm bước nữa.

Sau đó, ánh mắt hóng hớt của ông ta lại rơi lên người Vệ Miên, muốn xem cô gái trẻ này định trả lời thế nào.

Vệ Miên lôi giấy và bút từ trong túi ra đưa cho bà lão: "Hôm nay chúng ta đổi cách khác đi, bà cứ tùy tiện viết một chữ lên đó nhé."

Đây là lần đầu tiên bà lão đi xem bói nên có hơi không hiểu được lý do tại sao phải viết chữ, nhưng còn chưa đợi Vệ Miên nói gì thì lão đạo sĩ đã không nhịn được mà mở miệng nói: "Bà cứ thoải mái nghĩ chữ gì cũng được, muốn viết gì thì viết cái đó, người tu đạo chúng tôi đều có thể dựa vào chữ mà bà viết để bói ra được kết quả mà bà muốn bói. Ừm, tôi cũng làm được."

Bà lão nghe thấy Bạch đạo sĩ nói như vậy bèn cảm thấy rất mới mẻ. Bà ta nhận lấy cây bút, trong lúc nhất thời có hàng nghìn hàng vạn con chữ chạy qua trong đầu bà ta, nhưng nếu thật sự kêu bà ta viết thì bà ta lại không biết phải viết gì cả, sau khi rối rắm một hồi, cuối cùng, bà ta viết một chữ "nhân" vừa thường thấy vừa đơn giản.

Vệ Miên nhìn con chữ trên giấy: "Chữ thiên bỏ nhị còn lại người, thiên là càn, không hoàn chỉnh là đoài, càn là tiền, cho nên vẫn chưa trả hết. Hôm nay bà đi đòi tiền có thể sẽ đòi được một ít nhưng sẽ không hết được đâu."

Cô kết hợp cả với tướng mặt của bà lão để tính toán một phen, cuối cùng khẳng định: "Tin tốt chính là có thể đòi lại được một nửa, nhưng cũng có một tin xấu."

Bà lão nghe thấy Vệ Miên nói vẫn còn một tin xấu bèn lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tin xấu gì vậy?"

Vệ Miên chỉ vào chữ nhân kia: "Tin xấu chính là bà không đòi lại được một nửa còn lại đâu, không chỉ nói riêng lần này mà là sau này cũng không đòi lại được."

"Vậy có biện pháp gì có thể đòi lại được không?"

"Bà có sinh thần bát tự của ông ta không?"

"Có có có!"

Bà lão nói rồi lại móc một quyển sổ nhỏ từ trong lòng ra, híp mắt nhìn quyển sổ và lục tìm một lúc lâu mới nhìn thấy, sau đó bà ta đưa bát tự kia cho Vệ Miên xem: "Chính là cái này, đây là bát tự của ông già đó, trước đây lúc chúng tôi kết đối tượng còn đặc biệt tìm người xem qua cho nữa đấy."

Vệ Miên liếc mắt nhìn, ngón tay bấm rất nhanh, chẳng qua chỉ mới qua hai lần hít thở đã dừng lại: "Bà lão, nếu bà đi đòi nợ thì phải nhanh hết mức có thể vào, hôm nay qua đó còn có thể đòi được một nửa, nhưng nếu để qua ngày hôm nay, sợ rằng một nửa này cũng không đòi về được luôn quá."

"Tại sao vậy?"

Thật ra hôm nay bà lão cũng không có thời gian cho lắm, con gái nói muốn ăn thịt bò khô mà bà ta làm nên bà ta đang định hôm nay sẽ đi mua về nhà để nướng, ngày mai hoặc là ngày kia có thể gửi qua bên kia.

"Vì bát tự của ông cụ kia nói cho tôi biết ông ta sống không quá ba ngày đâu, đợi ông ta qua đời rồi, khoản tiền này của bà còn có thể đòi được ai đây?"

Bà lão nghe được câu này lập tức kinh ngạc: "Sao... sao có thể như vậy được chứ? Ông Từ trông rất khỏe mạnh cơ mà!"

Trước đây hai người bọn họ tiến tới cũng là vì bà ta nhìn trúng thể trạng của ông Từ, người đã hơn sáu mươi rồi một có thể leo một hơi núi, lợi hại hơn cả người trẻ tuổi. Suốt mấy năm nay cũng không có bệnh tật gì cả, nhưng sao nói mất là mất luôn được chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận