Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 506: Thật sự quá đê tiện

.



Chương 506: Thật sự quá đê tiện

Chương 506: Thật sự quá đê tiện

Sau đó, Vệ Miên còn thuận tiện dạy vài câu tịnh thiên địa thần chú và tịnh tâm chú, đều là những thứ mà bình thường bọn họ có thể dùng đến.

Bây giờ mấy bác gái đã phục Vệ Miên sát đất rồi, còn một người đã mời Vệ Miên đến đây như Điền Chấn Bằng đã bị đẩy ra góc xó, hoàn toàn không có cửa sáp tới chen một câu vào.

Anh ta chỉ có thể trò chuyện câu được câu mất với em họ của mình.

Ba bác gái và Điền Chấn Đằng tiễn Vệ Miên thẳng đến cổng của tiểu khu rồi mới chuẩn bị quay về với vẻ lưu luyến không rời.

Vệ Miên nghĩ đến khí đen đã nhìn thấy trên người bác gái tóc quăn vừa rồi, cô không khỏi nhắc nhở một câu: "Bác gái, bác có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi, nhất là phần đầu, phải chú trọng kiểm tra."

Nói rồi, cô cũng không quan tâm bà ta kinh ngạc đến thế nào mà ngồi vào xe của Tiêu Nhất Bân.

Cũng đúng lúc này, Trịnh Hạo gỡ bùa ẩn náu trên người xuống, khẩu trang cũng gỡ ra nốt, để lộ cái miệng cười nhe đầy răng của mình, sau đó, anh ta ngồi vào xe trong ánh mắt khó tin của Điền Chấn Bằng.

Lại còn ngồi ngay ghế phụ lái nữa chứ.

Điền Chấn Bằng: "...

Thằng chó này lại còn dám ngụy trang để tới đây, sao vừa rồi anh ta lại không chú ý đến người này cơ chứ?

Còn chưa đợi anh ta kịp nói thì đột nhiên Trịnh Hạo hạ cửa sổ xe xuống, gác cánh tay lên bệ cửa với vẻ hèn hạ.

Anh ta "chậc" một tiếng trước sau đó hơi hất cằm lên, vuốt tóc một cái rồi mới giả vờ nói bâng quơ: "Nói này Đại Bằng, Lý Nghiên có tới tìm anh không, mấy hôm trước nửa đêm nửa hôm cô ta gọi điện cho tôi, nói là nhớ tôi gì đó."

"Tôi nói là cô mau lượn ra chỗ khác đi, đã chia tay được nhiều năm như thế rồi còn nhớ cái con khỉ ấy, tôi đã đổi số điện thoại rồi mà cô ta vẫn có thể tìm được tôi."

"Anh đoán xem cô ta nói gì đi?"

Điền Chấn Bằng sa sầm mặt mũi, anh ta chẳng muốn đoán một tí nào cả.

Trịnh Hạo cũng biết đối phương có cái nết gì rồi nên cũng không để ý, anh ta nói tiếp: "Cô ta nói tôi là crush gì đó của cô ta, là nam thần khiến cô ta yêu mà không thể có được, là người đàn ông duy nhất mà cô ta yêu trong cuộc đời này, có chết cũng không thể nào quên được gì đó, anh nói xem có phải thật không"

Điền Chấn Bằng nghiến răng ken két, hai nắm tay buông thõng hai bên không nhịn được mà siết chặt lại.

Trịnh Hạo cũng nhìn thấy rồi, anh ta dùng một phút để kiểm điểm lại bản thân xem có phải mồm mình hơi tiện rồi không.

Sau đó anh ta cười tủm tỉm, rụt cánh tay để tên bệ cửa sổ vào, sau đó từ từ kéo cửa sổ xe lên.

"Tôi cảm thấy không thể là thật được, miệng của phụ nữ là quỷ lừa người, bọn họ biết nói lời hay ý đẹp để lừa một thiếu niên ngây thơ như tôi thôi, anh nói có đúng không nào?"

"Ôi chao, không tin vẫn hoàn không tin, có một cô gái cứ dăm ba bữa lại tỏ tình với tôi đúng là rất phiền đấy. Tôi cũng biết mình khá ưu tú rồi, thiệt tình, cứ có vài con heo muốn nhổ một cây cải thảo ngon như tôi."

Trịnh Hạo lại vuốt tóc với vẻ cực kỳ đê tiện, vào một giây cuối cùng trước khi cửa sổ xe kịp đóng hẳn lại, anh ta còn đảo trắng mắt: "Tạm biệt nhé bạn học cũ, chúc anh sớm ngày tìm được một chân ái sẽ không ghét bỏ anh nhé!"

Điền Chấn Bằng bị anh ta chọc tức đến mức không nhịn được mà thở hồng hộc suốt mấy phút, nếu không phải cửa sổ xe đã đóng lại rồi thì Điền Chấn Bằng chắc chắn sẽ đấm thằng nhãi kia mấy cú.

Quá đê tiện, thật sự quá đê tiện!

Tiêu Nhất Bân nhận được chỉ thị của Trịnh Hạo đã kịp thời lái xe ra ngoài trước một bước, bằng không, lát nữa anh họ của anh ta phát điên sẽ không còn quan tâm xe này là của ai nữa!

Trịnh Hạo nhìn người đang nổi giận đùng đùng thông qua kính chiếu hậu kia mà bật cười hô hố không ngừng, thật đúng là hả hê quá đi mất, ai kêu ngày nào anh ta cũng giữ cái nết chết tiệt đó chứ.

Vệ Miên lại có hơi khó hiểu, không biết tại sao Trịnh Hạo lại chủ động khiêu khích: "Không phải nói anh cuỗm mất bạn gái của người ta hay sao?"

Trịnh Hạo cũng biết ngụ ý trong câu nói của tiểu sư thúc.

Ý chính là anh đã múc bạn gái của người ta mà còn không cúp đuôi làm người, ngược lại còn dám dí tới trước họng súng.

Trịnh Hạo cười đủ rồi mới kể lại ái tình rối rắm giữa bọn họ như thế nào cho hai người nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận