Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1148: Đầu Thai

.



Chương 1148: Đầu Thai

Chương 1148: Đầu Thai

Mẹ Tần biết sớm muộn gì cũng có một ngày này cho nên khi Vệ Miên qua đây, bà ta không hề ngạc nhiên một chút nào hết, trong lòng chỉ có biết ơn hơn mà thôi, biết ơn cô vẫn còn nhớ đến Nhị Bảo nhà mình.

Vệ Miên nhận lấy phúc đậu mà kiểm tra một phen, xác nhận hồn phách kia quả thật đã được nuôi rất tốt, lúc này mới bắt đầu làm phép.

Kinh văn vi diệu và khó đọc vang lên từ trong miệng cô, cùng lúc đó, một bóng người mơ hồ mở ảo từ từ bay ra khỏi phúc đậu, dần dần hiện ra giữa không trung.

Mẹ Tần nhìn thấy một màn này là nước mắt lập tức rơi xuống, miệng liên tục thì thầm: "Nhị Bảo... Nhị Bảo!"

Cái bóng kia có hình dáng một đứa trẻ sơ sinh, nó liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ tò mò rồi tầm nhìn lại rơi lên người mẹ Tần.

Trong đôi mắt rất to tràn đầy vẻ quấn quýt, cái miệng không răng nở nụ cười ngây thơ với bà ta, trực tiếp khiến mẹ Trần òa khóc trong đau đớn.

Lần này Vệ Miên cũng không tiết kiệm sức lực mà trực tiếp mở quỷ môn quan, đưa người vào đó. Lúc đứa bé sơ sinh này đi đến cửa còn quay đầu lại liếc nhìn mẹ Trần với vẻ lưu luyến, sau đó mới bước vào trong cửa.

Mẹ Tần ở đằng sau khóc lên khóc xuống, rõ ràng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng đợi khi thật sự đến thời khắc ấy thì bà ta vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.

Đợi sau khi quỷ môn quan đóng lại, Vệ Miên vỗ nhẹ lên vai bà ta.

"Kiếp sau hai người vẫn còn duyên phận mẹ con một kiếp, đến khi ấy đối xử tốt gấp đối với nó là được, coi như là bù đắp lại cho kiếp này."

Mẹ Trần ôm miệng điên cuồng gật đầu, nước mắt rơi xuống sàn nhà thuận theo động tác của bà ta, biến thành những chấm tròn nhỏ.

Vệ Miên thấy vậy cũng chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng sau đó quay người rời đi.

Tình cảm mẹ con đại khái chính là tình cảm khó chia lìa nhất trên đời này. ...

Trải qua một phen chọn lựa của Ngụy Cảnh Hưng và lại hỏi qua ý kiến của Vệ Miên, trên cơ bản đã xác định xong bản vẽ của biệt thự Tần Lĩnh, kết hợp với thế núi xung quanh một cách rất hài hòa, tàng phong tụ khí.

Bản thiết kế vừa có là những công việc còn lại đều nhanh, các nguyên vật liệu xây dựng được chở đến chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, có thể thi công bất cứ lúc nào.

Vì thế, Vệ Miên bói ra một ngày đẹp thích hợp để khai công, thời gian vừa đến là bên đó sẽ bắt tay vào hành động ngay.

Trong khoảng thời gian biệt thự Tần Lĩnh xây dựng, Vệ Miên chỉ đến đó xem đúng một lần vào lúc khai công, nhưng rõ ràng Ngụy Cảnh Hưng càng để tâm hơn cô, chỉ hận không thể tận mắt nhìn thấy căn nhà được xây dựng.

Mới đầu cm chỉ muốn xây một căn nhà thôi, không cần thiết phải có rất nhiều phòng ốc, dù sao thì cũng chỉ có một mình cô ở, nhưng Ngụy Cảnh Hưng sẽ qua đó cho nên điều kiện ở không thể quá kém được.

Hơn nữa, Vệ Miên ở bên đó thì Lương Hạo Nhiên và Trịnh Hạo chắc chắn cũng sẽ thường xuyên tới, với tính cách của hai người kia, đến khi ấy chắc chắn sẽ ở lì bên đó không chịu đi.

Lại tính xa hơn một chút, có đôi khi đám người Sở Chính và Tạ Thận cũng sẽ qua đây, người tới người đi, căn nhà chỉ có thể xây thật to, cho nên bản thiết kế cuối cùng vẫn là vẽ theo kiểu biệt thự, còn là loại có hai đến ba phòng khách kia nữa.

Có điều, không cần phải lắp thiết bị giải trí gì ở đây cả, có phòng khách và phòng ngủ cho khách là được rồi.

Cô nói lại nhu cầu của mình với Ngụy Cảnh Hưng, phần còn lại thì để ông ta tự xem sao mà làm, dù sao ông ta cũng rất vui lòng gánh vác mấy chuyện này, mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng hòa hợp, và quả thật đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.

Vệ Miên thấy bên này hoàn toàn không cần đến mình nên dứt khoát thu dọn hành lý, dự định ra ngoài một chuyến nữa, làn này mục tiêu của cô chính là Côn Lôn.

Một năm sau.

Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua các kẽ lá rải xuống nóc nhà, vừa ấm áp lại vừa ôn hòa.

Mùi hương mà chỉ trong rừng cây mới có lan tỏa trong không khí, cơn gió nhẹ vờn qua tàng cây, mang tới một chút mát mẻ cho ngày hè oi ả.

Căn biệt thự nhỏ tràn đầy hơi thở điền viên lấp ló phía sau một sắc xanh lục um tùm tươi tốt, được cây cối rậm rạp bao quanh, trông như hòa làm một với dãy núi, chứ không hề có một chút cảm giác đột ngột nào cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận