Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 566: Hải linh cô xào cay

.



Chương 566: Hải linh cô xào cay

Chương 566: Hải linh cô xào cay

Gần đây nhiệt độ của sự kiện sân bóng rổ bị sập đã giảm dần đến gần như biến mất, có rất ít người ở bên ngoài tiếp tục chú ý đến chuyện này.

Duy chỉ có các sinh viên của đại học Thanh Bình vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sân bóng rổ bị vây lại là thi thoảng sẽ thảo luận vài câu.

Lúc đầu, khi Vệ Miên cứu người cũng không cân nhắc quá nhiều, cũng may mà các bạn học kia cũng không cô phụ kia.

Sau khi bọn bình an vẫn luôn làm việc thiện, Vệ Miên thường xuyên có thể cảm giác được công đức kim quang như sao nhỏ rơi xuống người mình.

Một hai người không nhiều nhưng bọn họ lại tập trung lại với nhau, trở thành một luồng sức mạnh không thể coi thường.

Hôm nay, Vệ Miên xách đồ ăn đi về phía cổng trường thì đột nhiên nhìn thấy một nữ sinh quen mắt đi về phía bên này.

Nữ sinh để xõa mái tóc xoăn lọn to, bên trên mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, bên dưới mặc một chiếc váy bò siêu cũn cỡn, trên chân đi một đôi sandal cao gót có quai, làn da để lộ ra trắng nõn và mềm mại.

Vệ Miên cảm thấy cô ta hơi quen mắt, phải nhìn kỹ mấy lần mới nhớ ra được cô này là ai.

Vậy mà lại là học muội mà cô đã từng gặp hồi đón tân sinh viên năm nhất ngày trước, nhưng hình tượng bây giờ của cô ta với ngày xưa đúng là cách biệt một trời một vực.

Vệ Miên vẫn còn nhớ người này, lúc đó từ tướng mặt của cô ta có thể nhìn ra được cô ta sẽ gặp phải lưu manh quấy rối vì một hôm nào đấy đi về muộn.

Cho dù đã được người cứu, khiến tên lưu manh không thể thành công nhưng vẫn khiến cô ta phải chịu sự kinh hãi không nhỏ, để lại bóng ma tâm lý.

Cô nhớ đợt khai giảng ấy, cô gái trẻ này đi cùng cha của mình tới trường báo danh, bện hai bím tóc xương cá trông vô cùng đáng yêu và ngoan ngoãn.

Nhưng cách ăn mặc hiện giờ của cô ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, đi đôi giày cao gót cộng thêm trang điểm không nhẹ khiến cả người trông phải già hơn ba đến bốn tuổi so với trước kia.

Vệ Miên nhìn thấy khí đen trên gương mặt của cô ta dày đặc hơn trước đây rất nhiều mà không khỏi nhướng mày.

Sống mũi của cô gái trẻ này có xương kết, đại đa số người như thế đều khá cố chấp, không chịu nghe lời khuyên.

Từ lúc đầu cô đã biết mấy lời mà mình khuyên nhủ kia, chắc tám phần là cô gái trẻ này không chịu nghe rồi.

Bây giờ nhìn lại cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đều là mệnh cả.

Đàm Doanh Doanh cũng nhìn thấy Vệ Miên ở phía đối diện, trên gương mặt lập tức hiện ra một nụ cười xán lạn.

"Học tỷ đi mua cơm về hả?"

"Ừa."

Vệ Miên không giải thích thứ mà mình đang xách trong tay không phải cơm, tầm nhìn của cô dừng lại trên người Đàm Doanh Doanh.

"Em định đi ra ngoài sao? Một lát nữa là trời tối rồi, hôm nay em không thích hợp để về khuya đâu, tốt nhất là về ký túc xá sớm một chút đi."

Đàm Doanh Doanh nghe thấy Vệ Miên nói chuyện giống y chang bố của mình mà nụ cười trên gương mặt lập tức cứng ngắc.

Không biết mấy người lớn hơn mình này có phải bị bệnh hay không mà cứ luôn thích khuyên người khác đừng về muộn.

Nhưng dù sao Vệ Miên cũng là đàn chị của cô ta, cho dù trong lòng cô ta không cho là đúng nhưng ngoài miệng cũng sẽ không nói như vậy, chỉ có thể gật đầu qua loa cho có.

Trước đấy cô ta cũng ở sân bóng rổ nên cũng cảm thấy thần kỳ về chuyện Vệ Miên có thể dùng sức của một cá nhân cứu hết tất cả mọi người, giống như những người khác, cô ta cũng sinh lòng hảo cảm không thể nói rõ đối với Vệ Miên.

Nhưng phần hảo cảm này đột nhiên biến mất sạch sẽ chỉ vì vừa rồi Vệ Miên khuyên cô ta đừng nên về muộn.

Cô ta cũng không cảm thấy nói ra câu này là có ý tốt nhắc nhở, ngược lại, từ trong đáy lòng còn cảm thấy bực bội.

Trước đây lúc đối diện với lời càm ràm của cha mẹ cũng có loại cảm giác như thế, vất vả lắm lên đại học mới có thể rời xa bọn họ.

Mà mỗi lần cha mẹ của cô ta gọi điện tới đều chỉ toàn nói mấy lời nhàm tai, khiến Đàm Doanh Doanh cảm thấy mình rất giống một đứa thiểu năng, sống lớn từng này rồi đều là uổng phí hết, không biết tự chăm sóc bản thân hay gì?

Nhưng đối diện với lời càm ràm của cha mẹ, cô ta cũng không thể trực tiếp cúp máy luôn được mà chỉ có thể chịu đựng.

Vì thế dần dần, số lần cô ta gọi điện thoại cho cha mẹ càng ngày càng ít, có đôi khi nhìn thấy bọn họ gọi tới mà còn phản cảm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận