Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 64: Đó Là Nhị Bảo Của Bà Ta

.



Chương 64: Đó Là Nhị Bảo Của Bà Ta

Chương 64: Đó Là Nhị Bảo Của Bà Ta

Sau đó, mẹ Tần chỉ mới ở cữ được khoảng nửa tháng đã bị con trai giục tới thành phố Thanh Bình hầu hạ con dâu.

Nhưng trong lòng bà ta làm sao có thể không oán trách được chứ, đặc biệt là khi nhìn thấy đứa con dâu đang mang thai kia.

Rõ ràng hai người đều là người sắp làm mẹ nhưng cô ta lại có thể nhẫn tâm kêu bà ta phá thai.

Mẹ Tần vốn chỉ định cho đứa bé trong bụng cô con dâu ăn đến béo ú, đến khi ấy khiến cô ta phải chịu chút khổ sở khi sinh đẻ, thế cũng coi như trút giận cho mình.

Nhưng có một ngày, bà ta nghe đại sư đoán mệnh bên dưới cầu vượt đó nói kiểu em bé bị phá bỏ như vậy đến kiếp sau cũng không thể đầu thai tốt đẹp hơn gì.

Có khả năng, hoặc là vào súc sinh đạo, hoặc là trời sinh tàn tật.

Mẹ Tần nghe được câu này chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nát.

Tuy rằng bà ta và đứa bé ấy chỉ có duyên phận mẹ con mấy tháng thôi, nhưng bà ta thật lòng yêu thương đứa nhỏ.

Mỗi lần nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây ra mấy chuyện này chính là Đinh Tam Thu mà bà ta có làm thế nào cũng không thể bình tĩnh và ôn hòa nổi.

Lúc này, bà ta mới nảy ra suy nghĩ bỏ mẹ giữ con.

Vì thế, bà ta mới kiếm vỏ cây anh túc ở quê nhà, nếu thêm một chút xíu vào trong canh sẽ chỉ khiến Đinh Tam Thu cảm thấy nước canh ngon lạ thường mà thôi.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn rồi thở dài một hơi.

Chuyện này cũng không thể nói rõ ràng là lỗi của ai, nhưng tính cho đến thời điểm hiện tại thì Đinh Tam Thu đúng là sai rõ mồn một rồi.

Nhưng nếu mẹ Tần cứ tiếp tục như thế thì chính bản thân bà ta cũng khó thoát khỏi nhân quả.

Nhân lúc Đinh Tam Thu đi thay quần áo vẫn chưa ra ngoài, Vệ Miên ngẩng đầu chậm rãi nói: "Dì Tần, dì vẫn nên thu tay thì hơn! Bằng không lưng gánh một mạng người, sau khi chết cũng không thể đầu thai tốt đẹp được đâu."

Mẹ Tần kinh hãi trong lòng: "Cô... cô đang nói gì thế?"

Bà ta tự cho rằng mình đã làm chuyện này một cách vô cùng bí mật rồi, chắc hẳn không có người nào có thể biết mới đúng.

Vệ Miên hất cằm về phía nhà bếp: "Mấy vỏ cây anh túc đó, còn cả suy nghĩ đối với chị Tần của dì đều nên thu lại đi."

Mẹ Tần nhìn chằm chằm vào cô một lúc, biết không thể giấu nổi cô gái trẻ này nữa mới cười thảm thương.

"Cô nói nghe thì dễ lắm nhưng đứa con thứ hai của tôi thì sao, kiếp sau nó không thể đầu thai tốt, làm sao tôi có thể bỏ qua như vậy được chứ?"

Vệ Miên nghĩ đến đứa bé nhỏ xíu vẫn luôn bám trên bả vai của Đinh Tam Thu, thử dùng cánh tay ghìm chết cô ta kia.

Nó chính là người vô tội nhất trong chuyện này.

"Cháu có thể lập đàn cúng cho đứa bé đó, để kiếp sau đứa bé này được khỏe mạnh bình an, không lo cơm áo gạo tiền."

Mẹ Tần nghe được câu này bèn ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, nhưng bà ta cũng không tin Vệ Miên có năng lực này.

Vệ Miên cũng nhìn ra được bà ta không tin mình vì thế lại mở miệng nói: "Nếu dì không tin thì cháu có thể cho dì gặp mặt đứa bé đó một làn, cậu bé vẫn luôn ở nhà dì, chưa từng rời đi đâu."

Nước mắt của mẹ Tần đột nhiên chảy ra, bà ta bịt chặt miệng mình, đôi mắt nhìn khắp xung quanh nhà.

"Đang ở đâu? Nhị Bảo đang ở đâu?"

Bộ dáng sốt ruột đó của bà ta khiến cho Vệ Miên cũng cảm thấy hơi chua xót.

Cô lẩm nhẩm chú ngữ, sau đó giơ hai ngón tay xoẹt ngang trước mắt mẹ Tần.

Vừa vặn lúc này, Đinh Tam Thu đã thay quần áo xong và bước ra khỏi phòng, mẹ Tần nghe thấy động tĩnh bèn nhìn qua, vừa liếc mắt cái đã nhìn thấy một bóng hình nhỏ màu đen sì đang bám trên bả vai của cô con dâu.

Khỏi cần Vệ Miên nói, bà ta cũng có thể nhận ra đó là Nhị Bảo của mình, tuyệt đối không thể nhầm được!

Đinh Tam Thu nhìn thấy mẹ chồng che miệng, nước mắt chảy đầy mặt mà cũng sợ hết hồn.

Đặc biệt là bộ dáng đó vẫn luôn nhìn về phía mình.

Chỉ là ánh mắt của bà ta hình như không phải đang nhìn mình thì phải.

Mẹ Tần nhìn bóng người nhỏ bé đó đang ra sức bám vào bả vai của cô con dâu, hai cánh tay khẳng khiu ghì chặt cổ của cô ta.

Tư thế đó, chỉ cần không phải người mù thì đều có thể biết được cậu bé đang muốn làm gì.

Mẹ Tần khóc không thành tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận