Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 796: Nói Phải Giữ Lời

.



Chương 796: Nói Phải Giữ Lời

Chương 796: Nói Phải Giữ Lời

Phải biết rằng, có rất nhiều kỹ năng chân chính có thể giúp bạn kiếm được tiền đều không phải thứ có thể học được ở đại học.

Vương Vĩ vì muốn có thể nhanh chóng kiếm được tiền học phí thông qua sự cố gắng của mình cho nên gần như không hề do dự mà đồng ý.

Sau này mỗi ngày đi theo người thấy đó chạy đến nhà các khách hàng và cả công trường, có đôi khi công nhân của người ta không đủ, anh ta còn phải giúp khiêng bao cát, bốc gạch, mỗi ngày đều mệt đến đến chết đi sống lại.

Có lần bọn họ nhận được một đơn đặt hàng của khách hàng muốn sửa lại căn nhà cũ, khi ấy Vương Vĩ cũng đi theo thầy của mình qua bên đó.

Cái gọi là nhà cũ kia thật ra cũng không cũ cho lắm, niên đại của căn nhà rơi vào khoảng ba mươi năm, khi ấy anh ta nghe hàng xóm bên cạnh nói chuyện mới biết được.

Chủ nhà là một ông cụ bị liệt chưa được bao lâu, mấy chục năm nay vẫn luôn sống ở nơi này, nhưng một khoảng thời gian trước ngã một cái thành ra nằm liệt giường.

Vì ngã đập đầu cho nên lúc thì tỉnh lúc thì hồ đồ, con trai trong nhà không có cách nào khác mà chỉ có thể về đây chăm sóc.

Sau này, bọn họ cảm thấy ông cụ sống một mình gần như là chuyện không có khả năng, mà cháu trai của ông cụ cũng đã đến tuổi kết hôn, người nhà kia định đưa ông cụ đến viện dưỡng lão, căn nhà này để trống ra sẽ được sửa lại thành nhà kết hôn.

Tuy rằng căn nhà này rất cũ nhưng chỉ cần trang trí lại cẩn thận một phen, vậy cho dù nhà có cũ đến đâu cũng có thể trông giống y như mới.

Vương Vĩ qua đây vài lần cũng cảm thấy vô cùng đồng cảm với ông cụ nằm lẻ loi trên giường kia, mỗi lần anh ta đều chào hỏi ông cụ như một vãn bối bình thường.

Lúc nào ông cụ tỉnh táo cũng mang thái độ rất ôn hòa đối với anh ta.

Một lần cuối cùng lúc Vương Vĩ qua đây thì ông cụ vẫn chưa đi, nhưng đại đa số đồ đạc trong căn phòng đều đã được đóng gói lại. Anh ta nhìn tình hình này thấy không phải định chuyển đi mà trông giống như sắp ném đi thì hơn.

Ông cụ nằm trên giường nhìn căn phòng bừa bộn chẳng ra làm sao, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.

Vương Vĩ không đành lòng với đi qua đó an ủi vài câu, ý tứ đại khái chính là kêu ông cụ chú ý giữ gìn sức khỏe, sau này anh ta sẽ đến viện dưỡng lão thăm ông.

Những lời mà Vương Vĩ nói đều là thật lòng, từ nhỏ anh ta đã không có cha mẹ, mẹ viện trưởng giống như những người mẹ bình thường khác, nuôi bọn họ lớn lên, cho bọn họ sự quan tâm và yêu mến.

Vương Vĩ cảm thấy mình không thiếu tình thương của mẹ nhưng anh ta lại chưa bao giờ từng được cảm nhận tình yêu của cha, cho nên đối với người đáng tuổi cha mình hoặc là trưởng bối có tuổi, anh ta luôn luôn mang theo vài phần bao dung.

Mới đầu ông cụ chẳng nói gì cả, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta rất lâu rồi đột nhiên bảo: "Nói phải giữ lời đấy!"

Vương Vĩ lập tức buồn cười, cũng đảm bảo: "Nói phải giữ lời!"

Hai người đã giao hẹn như thế.

Ông cụ nhanh chóng được đưa đến một viện dưỡng lão có danh tiếng không tồi, lúc ông cụ đi chỉ mang theo có vài bộ quần áo, còn đại đa số những thứ khác đều bị ném đi, duy chỉ có một chiếc bình hoa to màu xanh là ông cụ nói do bạn già để lại, không cho ai ném đi, nhất định phải mang theo.

Con trai ông cụ không còn cách nào khác, chỉ đành nhét chiếc bình hoa vào trong chăn cho ông cụ, rồi cùng đưa đến viện dưỡng lão.

Sau này Vương Vĩ và thầy của anh ta cùng nhau phụ trách thiết kế làm mới lại căn nhà cũ của gia đình này, tiếp đó lại phải theo đội công trình, mất đến hai tháng mới thi công xong.

Anh ta vẫn chưa quên lời hứa của mình với ông cụ, chỉ cần có thời gian là đến viện dưỡng lão thăm người ta, thi thoảng còn chăm sóc ông cụ như một hộ lý, bưng bô rửa đít, thay tã cho ông cụ.

Anh ta cũng không cảm thấy có gì bẩn thỉu cả, nếu như mình có cha thì anh ta cũng bằng lòng hầu hạ cha như thế.

Nhưng tiếc rằng anh ta không có.

Mẹ viện trưởng nói anh ta bị người bỏ ở cổng cô nhi viện, từ nhỏ đã không có cha rồi.

Lúc ông cụ còn tỉnh táo giống như một trưởng bối từ ái, kể cho Vương Vĩ nghe về một vài trải nghiệm hồi còn trẻ của mình, còn giải thích vài đạo lý cho anh ta nghe.

Lúc hồ đồ thì lại chửi như tát nước, thậm chí còn ném đồ, lao tới đánh người, đến ngay cả con trai ruột của ông cụ còn bị đuổi đánh thì thôi, nhưng Vương Vĩ lại chưa bao giờ lùi bước cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận