Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1171: Ngoại Truyện 5

.



Chương 1171: Ngoại Truyện 5

Chương 1171: Ngoại Truyện 5

Cô mím chặt môi, một đường đi thẳng lên núi, không biết đã nhìn thấy bao nhiêu thi thể mà chỉ cảm thấy huyết dịch trong người đang từ từ trở nên lạnh đi, kéo theo cả tay chân cũng cứng ngắc.

Vệ Miên liên tục băng qua các thi thể mặc đạo bào đủ mọi màu sắc, đợi khi cuối cùng cũng đến được điện chính của sư phụ, lại chỉ trông thấy một màn khiến hai con mắt của cô như sắp nứt ra.

Lúc này, trước đại điện mà mỗi ngày Vệ Miên đã phải chạy tới không biết bao nhiêu lần rải đầy thi thể.

Rất nhiều máu tươi đã nhuộm mặt đất thành một màu đỏ thẫm, trong không khí vẫn thoảng mùi máu tanh nồng nặc.

Đây vẫn chưa phải chuyện khiến cô đau lòng nhất, mà cảnh khiến cô đau đớn nhất chính là giữa những thi thể này có một người mặc đạo bạo hai màu xanh trắng, lúc này, đang đứng ở đại điện, quay lưng lại với cửa.

Dáng người của hắn thẳng tắp, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng giống như băng sương kết lại, cả người tản ra một loại kiên nghị và quả quyết mà chỉ hắn mới có.

Đó chính là đại sư huynh xưa nay vẫn luôn điềm tĩnh và nghiêm túc của cô!

Điều càng khiến cô cảm thấy kinh hãi hơn nữa chính là thất khiếu của đại sư huynh đang chảy máu, vệt máu đã sớm khô lại, để lại những dấu vết dữ tợn trên gương mặt hắn.

Đó là nguyên nhân linh khí quanh người khô cạn sau khi dùng thuật pháp quá độ!

Cơ thể của hắn đã cứng ngắc, quanh người không còn một chút sinh khí nào cả nhưng vẫn kiên trì đứng ở đó, đến chết cũng vẫn là tư thế bảo vệ ấy.

Vệ Miên cắn chặt môi, có thế nào thì cô cũng không thể hiểu được mình chẳng qua chỉ rời khỏi tông môn một năm mà tại sao lại xảy ra chuyện như thế.

Cô đã từng nghe nói đến Hoàng Sơn Phái mà người kia nhắc đến, mỗi lần chưởng môn nhà đó nhìn thấy sư phụ là đều mỉm cười, cười đến độ cực kỳ nịnh bợ.

Nhìn thấy mấy sư huynh muội bọn họ cũng tỏ ra vô cùng thân thiết, nhưng sao đột nhiên lại trở mặt, còn có thể dẫn người giết vào Chính Dương Tông nữa?

Vệ Miên lê bước chân nặng nề băng qua đại sư huynh để tiến vào đại điện.

Ở nơi này, ngoại trừ đại sư huynh ở ngoài cửa ra thì cô còn nhìn thấy nhị sư huynh trầm mặc kiệm lời, trong tay hắn cầm trường kiếm, cả người toàn vết thương, ngã trong vũng máu, cũng không còn hơi thở.

Ngũ sư huynh với thân hình gầy gò quỳ ở chính giữa đại điện, bên cổ thấp thoáng lộ ra một lỗ máu lớn.

Vệ Miên bước đi lảo đảo, cô cố gắng kiềm chế nước mắt, các sư huynh ngày xưa cãi nhau ầm ĩ với mình chỉ mới cách biệt có một năm không gặp mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình với một cách như thế.

Rốt cuộc lý do là gì?

Rốt cuộc tại sao Hoàng Sơn Phái lại làm thế?

Lẽ nào chỉ vì bị Chính Dương Tông đè đầu suốt nhiều nhiều năm hay sao?

Trong đôi mắt của Vệ Miên bùng lên một ngọn lửa mang tên hận thù, ngọn lửa này càng lúc càng dữ dội, giống như có thể cháy thành biển lửa bất cứ lúc nào.

Còn chưa đợi cô tiếp tục hành động thì Tiểu Hắc đã nhắc nhở cô.

"Nghe, hình như phía bên tịnh thất có động tĩnh!"

Vệ Miên vội vàng thu lại suy nghĩ và nghiêng tai lắng nghe, xác định quả thật có tiếng nói chuyện trầm thấp truyền tới, cô nhanh chóng chạy ra đằng sau, phía sau đại điện chính là tịnh thất mà sư phụ thường hay ở nhất.

Sư phụ!

Đợi khi cô cách tịnh thất càng ngày càng gần, giọng nói kia cũng càng lúc càng rõ ràng.

"... Ta hỏi lại ngươi một lần, đứa trẻ mà hoạt tử nhân kia sinh ra rốt cuộc đang ở đâu?" Một giọng nói lạnh lùng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ truyền vào trong tai Vệ Miên.

Vì trước đây Vệ Miên đã từng nghe qua rồi, cũng là nịnh nọt, cũng là thân thiết, nhưng trước đây cô không biết giọng nói của một người có thể thay đổi nhiều đến như vậy.

Thế nhưng, trả lời giọng nói này lại chỉ là im lặng.

Vệ Miên nín thở, lén lút bám vào cửa sổ và nhìn qua khe cửa vào trong, chỉ vừa liếc mắt mà cô đã hận không thể cầm đao lao vào trong chém giết ngay.

Lúc này, sư phụ xưa nay vẫn luôn tiên phong đạo cốt, lạnh lùng trong trẻo đó của cô cả người lại đầy máu, bị một người mặc đạo bào màu vàng giẫm dưới chân với vẻ chật vật.

Thực lực của Chính Dương Tử luôn thuộc hàng xuất sắc nhất trong các môn phái phong thủy, ông thành danh từ hồi còn trẻ, là thanh lãnh chưởng môn cao không thể với tới trong mắt tất cả mọi người.

Nhưng bây giờ ông lại đang bị người sỉ nhục như thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận