Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 447: Đến Cửa

.



Chương 447: Đến Cửa

Chương 447: Đến Cửa

Không thể để một lãnh đạo như ông ta cũng bị ăn chửi theo được.

Vợ của ông ta còn hỏi ông ta có phải ông ta cũng xõa như thế không?

"Ngủ? Con mẹ nó tôi cho ông ngủ này!"

Vương Bảo Sơn nhác chân đá bốp một cái vào cửa phòng ngủ.

Còn chưa nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong mà ông ta đã bị một mùi không thể nói rõ được là cái mùi gì xộc thẳng vào mũi trước.

Cái mùi đó rất giống mùi thuốc khử trùng 84 với lượng cực nhỏ kết hợp với phân được đặt trong một vật chứa ủ hơn nửa tháng, sau đó còn lẫn thêm cả múi cá chết tôm thối nữa.

Chất lỏng hỗn hợp như vậy bị phun vào mỗi một ngóc ngách của căn phòng này.

Vương Bảo Sơn đã làm cảnh sát suốt nhiều năm như thế rồi, từng khiêng thi thể từng bắt tội phạm, cũng đã từng thấy qua không ít cảnh tượng giới hạn.

Nhưng mấy thứ đó đều không thể so được với sự đả kích mà căn phòng trước mắt này mang tới cho ông ta.

Sau khi tiến vào phòng, thứ đập vào mắt ông ta đầu tiên chính là chiếc giường lớn bừa bộn ở chính giữa, còn có một cơ thể béo trắng nằm trần chuồng ở trên chiếc giường lớn nữa.

Trên người Trương Hiểm Phong không có lấy một thứ gì để che chắn, ông ta cứ thế nằm thẳng cẳng trên chiếc giường bẩn thỉu và bừa bộn.

Vương Bảo Sơn chỉ liếc mắt nhìn qua đã phân biệt được vết tích màu đỏ thẫm trong số đó là vết máu, nhưng lượng không lớn, không ảnh hưởng được đến tính mạng.

Còn vết màu vàng chắc hẳn là vật bài tiết, cái mùi khủng khiếp trong căn phòng này cũng từ thứ đó mà ra, thậm chí trên bức tường cũng có nó, trên trần nhà cũng có nó nốt!

Con mẹ nó chứ, thật sự không biết phải dùng tư thế gì mới có thể bắn lên được tận nóc nhà!

Phun cứt à!

Nhìn một màn cực kỳ khó coi này, Vương Bảo Sơn còn có gì mà không hiểu được nữa, chỗ quay phim trong video kia chính là căn phòng này.

Mà lúc này, Trương Hiểm Phong đột nhiên trở mình một cái, không biết đã động đến vị trí nào mà sắc mặt lập tức vặn vẹo, rên rỉ một tiếng.

Sau khi nghe được tiếng kêu này, sắc mặt của Vương Bảo Sơn càng tối tăm hơn, ông ta quay người đi ra ngoài.

Vừa rồi sau khi Vương Bảo Sơn mở cửa vẫn luôn chặn ở cửa, Tiêu Tiêu cũng không tiện giành với khách nên chỉ có thể đợi ông ta chủ động tránh đường.

Cho nên bên trong phòng đã xảy ra chuyện gì thì cô ta cũng hoàn toàn không nhìn thấy được, chỉ ngửi được một mùi kỳ quái sau khi cánh cửa được mở ra mà thôi.

Đợi Vương Bảo Sơn đi ra, Tiêu Tiêu thò đầu vào nhìn, gương mặt cô ta lập tức đỏ bừng, sau đó là trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, không có thứ gì ở trên mạng không nhìn thấy được, huống chi, sau khi Trương Hiểm Phong trở mình còn hướng đằng sau về phía này, mấy thứ nào đó vừa đỏ vừa vàng bôi ra hết một nửa mông của ông ta.

Còn chưa đợi cô ta nghĩ xong phải làm thế nào thì đột nhiên vị khách vừa tới kia bưng một chậu nước lạnh bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Tiêu Tiêu không kịp hỏi đối phương định làm gì thì ông ta đã hắt nguyên một chậu nước lên người Trương Hiểm Phong.

"Á..."

"Ui..."

Người vốn đang ngủ say lập tức nhảy bật dậy.

Tiếng đầu tiên là phản ứng tự nhiên khi bị nước lạnh tạt vào người.

Tiếng thứ hai thì lại là do động đến một vài vết thương nào đó sau đó không kiềm chế được mà kêu lên.

"Ai? Ai làm thế?"

Trương Hiểm Phong vội vàng vuốt nước trên mặt, một đôi mắt sưng phù cố gắng mở to nhìn về phía bên cạnh giường.

Vương Bảo Sơn nhìn thấy ông ta như thế là cơn giận lập tức bùng lên, trực tiếp ném luôn cái chậu vào mặt ông ta.

"Ông... ông cứ đợi bị xử lý đi!"

"Hừ!"

Nói xong, ông ta đá cửa rời đi.

Chuyện như vậy hoàn toàn khỏi cần nghĩ đến việc tẩy trắng nữa, Trương Hiểm Phong sẽ nhanh chóng bị kéo xuống, không còn giá trị lợi dụng gì nữa.

Trở mình?

Đợi kiếp sau đi!

Ông ta cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây nữa!

Mà lúc này, Trương Hiểm Phong vẫn còn hơi hoang mang, hình như vừa rồi ông ta nhìn thấy cục trưởng thì phải?

Mới mùng một tết thôi mà, lẽ nào là ảo giác sao? Cho dù là chúc tết thì cũng nên là mình tới chúc tết đối phương chứ?

Ông ta vừa định gãi lưng thì lại đột nhiên phát hiện ra mình đang cởi trần.

Hửm? Quần áo đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận