Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 254: Cách

.



Chương 254: Cách

Chương 254: Cách

Nghe sư phụ nói, năm ấy cũng tình cờ đi ngang qua một hộ gia đình, thấy nhà bọn họ bỏ đứa con gái vừa mới chào đời ở ven đường, vốn dĩ người không muốn quản, bé gái tự có mệnh cách của nó, sư phụ cũng không muốn can thiệp vào.

Nhưng người tình cờ phát hiện ra hồn thể của bé gái đó lại có linh lực trời sinh, trong lòng chợt thấy kinh hãi, lúc đó mới quyết định bế bé gái về Chính Dương Tông, đặt tên là Vệ Miên.

Cho dù là người hiểu biết rộng rãi như sư phụ của cô còn nói rất lấy làm lạ, từ đó có thể thấy hồn thể mang linh lực trời sinh thật sự rất hiếm, mà sau này, tốc độ học hỏi mà cô thể hiện ra cũng quả thật khiến người kinh ngạc.

Còn Trịnh Hằng của bây giờ, hồn thể của anh ta cũng mang linh lực trời sinh, lại còn chào đời vào ngày âm tháng âm năm âm, một sinh hồn như thế cho dù không cần ở trong trận pháp mà chỉ cắn nuốt riêng một người thôi, đã đại bổ hơn thập toàn đại bổ hoàn rồi, không nhắm vào anh ta thì nhắm vào ai?

"Tôi có một cách."

Vệ Miên vừa nói xong câu này là tầm mắt của ba người nhà họ Trịnh lập tức chuyển qua.

Vệ Miên trông rất bình tĩnh, không hề cảm thấy lời nói của mình có gì đáng phải kinh ngạc cả.

"Đến khi ấy tôi sẽ dẫn nguyên khí tới bao phủ ngọc trấn hồn trong khoảng thời gian hai lần hít thở, chú hãy dùng thời gian này để bói ra vị trí mà sinh hồn đang ở."

Câu này vừa thốt ra, Trịnh Khai Nguyên lập tức mừng rỡ nhưng ngay sau đó dường như ông ta chợt nhớ đến điều gì đấy, vẻ mặt lại suy sụp: "Không được, hoàn toàn không kịp."

Đến lúc đó sức ảnh hưởng của ngọc trấn hồn lên người Trịnh Hạo sẽ chỉ còn sót lại một chút, hơn nữa, chỉ dựa vào sinh thần bát tự để bói ra vị trí của sinh hồn, ông ta cũng không thể làm được nhanh đến vậy.

Vệ Miên nhíu mày: "Hai lần hít thở không đủ sao? Thế ba lần nhé?"

"Ba lần." Trịnh Khai Nguyên nghĩ ngợi rồi vẫn lắc đầu: "Vẫn không kịp."

Tốc độ tính toán của ông ta đã rất nhanh rồi nhưng ít nhất cũng phải tám đến mười lần hít thở, ngược lại Trịnh Hằng ưu tú hơn ông ta ở phương diện này, chỉ cần từ năm đến sáu lần hít thở là đủ.

Vệ Miên: "..."

Cô thật sự không ngờ hậu nhân của nhà tứ sư huynh lại có thực lực yếu như thế.

"Vậy chú dùng nguyên khí bao phủ ngọc trấn hồn đi, để tôi tính cho, trong lúc bao phủ nhớ phải chú ý góc phải bên dưới của nó có một vết lõm nhỏ, khống chế nguyên lực từ từ rót vào đó..."

Sắc mặt của Trịnh Nguyên Khai lại càng khó coi hơn.

Tuy rằng suốt nhiều năm như thế ông ta cũng đang tu luyện nhưng nguyên khí chỉ có một chút xíu hơi yếu, cũng chỉ giới hạn trong cơ thể tuần hoàn sử dụng, chứ muốn điều ra khỏi cơ thể như Vệ Miên nói thậm chí là bao phủ lấy ngọc trấn hồn, ông ta làm sao có được thực lực đó chứ?

Vệ Miên nhìn thấy sắc mặt của ông ta là cũng đủ hiểu rồi, lần này đến cô cũng thấy hơi khó xử, nếu là trước đây, mấy việc này đều giao cho một mình cô cũng không có vấn đề gì cả.

Nhưng với thực lực hiện tại của cô, chỉ sợ sẽ có độ khó nhất định.

Nhưng mắt thấy đây đã là một biện pháp duy nhất có thể thực hiện rồi, Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn hỏi: "Vậy trong những người chú quen biết có ai có thể làm được việc này không?"

Nếu cứ nhất định phải tìm một người có thể làm được vậy có khả năng chỉ có mỗi ông cụ trong nhà thôi, nhưng bây giờ ông cụ bệnh nặng hôn mê, hoàn toàn khỏi cần nghĩ đến.

Về phần những người khác, thực lực của Trịnh Nguyên Khai đã được tính là người xuất sắc trong các đồng bối rồi, trong số những người mà ông ta biết cũng không người nào có thể làm được.

Ba người bàn bạc một lúc rồi vẫn không có cách, cuối cùng, việc này vẫn phải giao vào tay Vệ Miên.

Cô thử đi thử lại mấy lần, thẳng cho đến chiều ngày hôm ấy mới miễn cưỡng thành công. Lúc này, nguyên khí trên người cô trên cơ bản đã tiêu hao sạch sẽ, để bảo đảm thành công ngay trong một lần mà buổi tối cô còn chạy ra ngoài hấp thụ sinh khí.

Đợi khi gần đến đêm khuya, Vệ Miên mới trở về với tinh thần phơi phới.

Những việc sau đấy đều đã chuẩn bị xong, thông qua mấy lần thử, cô đã vô cùng thành thạo quy trình này rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận