Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 739: Hoang Tưởng

.



Chương 739: Hoang Tưởng

Chương 739: Hoang Tưởng

Hơn nữa, anh ta cũng không có khẩu vị gì hết, chỉ tùy tiện ăn một ít rồi quay về phòng.

Vệ Miên nhìn bóng lưng của Cảnh Thiên Hách mà không khỏi nhướng mày, cô nói với Lưu Thiết ở một bên: "Tình hình của anh họ anh hơi nghiêm trọng, anh nhắc nhở anh ta cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể, có thể trực tiếp tới tìm Trịnh Hạo."

Lúc đó Lưu Thiết đang cạn chén, tuy rằng đã nghe thấy lời của Vệ Miên và cũng luôn miệng đồng ý, nhưng trên thực tế trong đầu lại chẳng để lại một chút dấu vết gì cả.

Đợi lúc tan cuộc đã là hơn mười giờ, một ngày này ăn uống no nê kèm theo hát hò khiến cho quần áo của cô ám đầy mùi.

Cho nên Vệ Miên về nhà, việc đầu tiên chính là tắm rửa tử tế từ đầu đến chân một phen, cuối cùng mới bước ra khỏi nhà tắm với một thân thơm phức, mùi củi lửa quanh quẩn trên người kia cũng đã hoàn toàn biến mất. ...

Cảnh Thiên Hách ở một bên khác cũng đã cùng Lưu Thiết về nhà dì mình, Lưu Thiết đã uống không ít rượu cho tối hôm nay là Cảnh Thiên Hách lái xe.

Liên tiếp mấy hôm chưa được nghỉ ngơi tử tế khiến anh ta cũng rất buồn ngủ, nhưng loại buồn ngủ lại xen lẫn một chút kích thích của vật thể không xác định đối với vỏ đại não khiến chúng vẫn luôn nằm ở trạng thái hoạt đông mạnh, hại người rất khó ngủ yên được.

Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta lái xe rất chậm.

Lưu Thiết ngồi ở hàng ghế sau ngáy o o, Cảnh Thiên Hách lại không quen tuyến đường ở Thanh Bình nhưng anh ta nhớ nhà dì nằm ở tiểu khu nào, thế rồi anh ta dứt khoát đỗ xe ở ven đường, dự định xem chỉ đường.

Nhưng không ngờ anh ta vừa mới chọn tuyến đường xong ngẩng đầu lên lại trông thấy một bóng người màu xanh lục vọt qua từ bên trái con đường, đâm "bốp" một phát vào cửa ghế lái.

Cảnh Thiên Hách sợ giật nảy mình, cơn buồn ngủ ban nãy lập tức bị đánh bay.

Nhưng đợi khi anh ta xuống xe kiểm tra lại phát hiện ra bên dưới không có bất cứ một người nào cả, cho dù là dưới gầm xe hay là ven đường cái đều không có bất kỳ một ai hay dấu vết gì.

Lực lớn như thế lại va đập từ phía chính diện thật sự không có khả năng không để lại một dấu tích gì hết.

Lưu Thiết ngồi ở đằng sau, tiếng ngáy của anh ta cũng không hề thay đổi dù chỉ một chút.

Bên cạnh vẫn là xe cộ đang di chuyển, chẳng trông thấy một bóng người nào cả, Cảnh Thiên Hách thở một hơi thật dài, nghi ngờ bản thân có phải đã nhìn lầm rồi không.

Để chắc chắn hơn, anh ta còn xem cả camera hành trình, tua ngược video về mấy phút trước lại phát hiện bên trong tĩnh lặng, không có bất cứ một chuyện gì xảy ra cả.

"Chắc là ảo giác rồi, chắc chắn là thế rồi!"

Anh ta lẩm bẩm nhưng hai con mắt lại không nhịn được mà liếc nhìn xung quanh, mồ hôi lạnh trên trán cũng túa cả ra.

Cũng không thể trách một người đàn ông trưởng thành như anh ta nhát gan được, bất cứ một ai bị dày vò liên tiếp nửa tháng cũng sẽ không chịu được thôi, nếu không phải vợ chưa cưới Thẩm Thiến cũng nhìn thấy thì anh ta còn tưởng rằng mình đã mắc chứng hoang tưởng.

Môi của Cảnh Thiên Hách run lên, hai bàn tay nắm chặt lấy vô lăng, anh ta hít một hơi thật sâu rồi từ từ khởi động chiếc xe.

Một đoạn đường sau đó bình yên vô sự, cũng không còn tình huống gì xảy ra nữa.

Lúc hai người về đến nhà thì Thẩm Thiến và mẹ của Lưu Thiết – Vương Tinh Hà đang ngồi trong phòng khách xem tivi, hai người đang xem một chương trình đời sống kể về trải nghiệm nhịp sống chậm ở nông thôn của các nghệ sĩ.

Toàn bộ vật tư sinh hoạt đều dựa vào bản thân để đổi lấy khiến cho một đám nghệ sĩ chưa từng có kinh nghiệm sinh sống ở tầng lớp thấp tạo ra không ít chuyện cười.

Hình ảnh nhẹ nhàng lại hài hước, hai người có nói chuyện với nhau câu được câu mất khiến cho Thẩm Thiến cho dù đang ở trong một môi trường xa lạ, nhưng vẫn thả lỏng hơn lúc còn ở Lâm Giang trước đấy không ít.

Ít nhất thì tối hôm qua cô ta cũng ngủ rất bình yên, xem ra cái thứ đó không bám theo xa được đến vậy.

Không sai, chính là cái thứ!

Thẩm Thiến cứ cảm thấy hai người bọn họ đã dính phải thứ gì đó nhưng cụ thể là gì thì cô ta cũng không biết.

Hơn nữa, cái thứ này tới như thế nào, bọn họ đã sắp nghĩ nát cả đầu rồi mà vẫn không có một chút manh mối nào hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận