Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1166: Hoàn Chính Văn 2

.



Chương 1166: Hoàn Chính Văn 2

Chương 1166: Hoàn Chính Văn 2

Nhưng chỗ mà Vệ Miên đến thì lại khác, nơi đó chính là khu vực mà đến cả người bản địa bọn họ cũng không dám bước tới, chỗ đó có sói hoang, có báo tuyết, có linh dương Tây Tạng, la hoang Tây Tạng, cáo Tây Tạng, loài chim trên núi cao và các loài động vật được bảo tồn khác.

Số lượng của mấy mãnh thú này, dù có là người bản địa cũng không biết được, rất nhiều năm qua đi, bất cứ một người nào tiến vào khu không người đó đều không thấy một ai trở ra cả.

Mỗi lần Ba Tang Trác Mã nghĩ đến cảnh tượng khi lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Miên là vẫn không quên được cảm giác chấn động trong giây lát đó.

Gần trăm con động vật đủ các thể loại màu đi theo đằng sau cô trông như kỵ sĩ của công chúa, đưa người ra khỏi khu không người.

Vệ Miên vẫn luôn quay lưng lại với chúng, thế nhưng mấy con sói hoang và báo tuyết kia lại không dám vượt lên dù chỉ là một chút, chúng vẫn luôn quỳ rạp ngay tại chỗ một cách cung kính sau khi cô rời đi.

Ba Tang Trác Mã vô cùng muốn hỏi một câu, các bạn đã từng thấy bộ dáng thuần phục của sói hoang và báo tuyết bao giờ chưa?

Tôi thì thấy rồi đấy!

Cũng chính vì như thế mà cô ta mới sinh ra sự hứng thú to lớn đối với cô gái trẻ trắng mềm gần như không thể nhìn thấy ở đất Tạng này, cho dù có nói rách cả miệng cũng phải lừa được người ta về nhà.

Đương nhiên Vệ Miên có thể nhìn ra được đối phương rốt cuộc có ý xấu hay không, hơn nữa, cô vừa mới rời khỏi khu không người xong, quả thật cũng đang cần tìm một chỗ để tiếp tế, cho nên cũng thuận thế đến khu chăn nuôi.

Ba Tang Trác Mã là một cô gái vô cùng nhiệt tình, chẳng qua chỉ mới một ngày mà Vệ Miên đã thân thiết với người nhà của cô ta rồi.

Ba Tang Trác Mã mời Vệ Miên cùng đi cưỡi ngựa, vốn còn tưởng cô gái này chắc chắn đến ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, thế nhưng sự thật lại khiến cô ta được mở mang tầm mắt.

Cô ta không hiểu tại sao đám ngựa nhà mình lại thích Vệ Miên đến như thế, ngay cả Đại Hắc cao ngạo nhất cũng tỏ ra muốn thân cận với Vệ Miên.

Đại Hắc là thế hệ sau của ngựa hoang với ngựa cái trong nhà, nhưng lại kế thừa lòng yêu tự do của ngựa hoang, không muốn bị trói buộc ở trong chuồng ngựa.

Ngược lại, Ba Tang Trác Mã rất muốn cưỡi Đại Hắc rong ruổi trên thảo nguyên nhưng nó lại cực kỳ kiêu ngạo, chỉ có cha mới có thể miễn cưỡng lại gần, nhưng cũng không được phép cưỡi nó.

Thẳng cho đến sau khi Vệ Miên tới thì cô ta mới biết, hóa ra con ngựa này biết nịnh nọt bao nhiêu.

Không sai, chính là nịnh nọt.

Khi ấy, cô ta dẫn Vệ Miên đến chuồng ngựa của nhà mình để chọn ngựa, người ta chọn trúng một con ngựa toàn thân trắng muốt, nhưng đợi lúc cô ta định đi dắt ngựa thì Đại Hắc lại tự mình chạy tới.

Nó cắn con ngựa trắng sau đó dụi cái đầu to của mình vào yên ngựa, vừa húc vào còn vừa phát ra tiếng hừ hừ phì phì.

Thật là một cảnh hiếm có trong cuộc đời của Ba Tang Trác Mã, khiến cô ta hoàn toàn được mở mang tầm mắt.

Cha của Ba Tang Trác Mã cũng nhìn thấy một màn này, ông ta nói vạn vật có linh, Đại Hắc chưa bao giờ bằng lòng khuất phục con người là bởi vì cảm thấy không có người nào xứng với nó, bây giờ người mà nó đợi đã tới rồi nên mới nôn nóng không chờ được đó.

Ba Tang Trác Mã nghĩ đến một màn mà mình đã nhìn thấy bên ngoài khu không người kia, đột nhiên hiểu ra được tại sao đám động vật lại tỏ vẻ thuần phục trước Vệ Miên như vậy.

Thật ra mới đầu Ba Tang Trác Mã cho rằng Vệ Miên không phải con người, có khả năng là một loài yêu mạnh mẽ nào đó nên mới nhận được sự khuất phục của đám sói.

Nhưng đợi đến khi cô ta tiếp xúc lâu dần với đối phương mới phát hiện ra, trên người Vệ Miên có một loại cảm giác thân thiết khiến người vô thức yêu thích, muốn lại gần cô.

Đó là một loại trực giác tự nhiên, không có bất cứ một lý do nào cả, mà trực giác của động vật thường đều chuẩn hơn con người.

Nghe được lời của Ba Tang Trác Mã, Vệ Miên chỉ mỉm cười, biết cưỡi ngựa thì có gì kỳ quái đâu, hồi còn ở Chính Dương Tông, có lần nào xuống núi mà không phải cưỡi ngựa?

Người biết cưỡi ngựa ở kiếp trước cũng giống như người hiện đại biết lái xe hơi thôi, gần như được tính là kỹ năng cần thiết.

Mấy năm nay cô vẫn luôn ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy, mỗi khi đến một nơi có long mạch là đều sẽ qua đó kiểm tra một phen, còn tự mình vẽ ra một bản đồ.

Bản đồ của cô khác với bản đồ bình thường, vì bản đồ của cô dùng để đánh dấu long mạch, hướng đi và tình hình của long mạch đều được ghi chú bên trên một cách vô cùng rõ ràng.

Vệ Miên cũng không cảm thấy làm mấy việc này là mệt, thi thoảng cô lại nhớ đến một câu nói trước kia của sư phụ.

Địa sư đều dựa vào hai chân để chạy khắp nơi, chỉ có dùng chính đôi chân của mình để đo lường thì mới có thể hiểu được sâu hơn mỗi một tấc đất.

[Chú thích: Địa sư là cách gọi tôn trọng đối với thuật sĩ phong thủy thời cổ đại. ]

Vệ Miên dạy Lương Hạo Nhiên chính là để cậu ta làm thuê cho mình, bây giờ Đoán Mệnh Quán có cậu ta và Trịnh Hạo rồi, có rất nhiều chuyện đã không cần mình phải ra mặt nữa.

Thi thoảng Bành Nguyên Lục cũng sẽ từ Hồng Kông qua đây, ba người luận bàn và nghiên cứu với nhau, Trịnh Hạo với Lương Hạo Nhiên thắng ở chỗ có học hỏi bài bản, mà Bành Nguyên Lục thì lại hơn ở kinh nghiệm thực chiến.

Ba người lấy mạnh bù yếu, trao đổi nghiên cứu và học hỏi nhau trên cơ bản cũng đã đủ dùng, có đôi khi cũng có thể tới đây tìm cô.

Sáng ngày hôm sau, Vệ Miên để lại đủ tiền và bốn lá bùa bình an, sau khi tạm biệt cả gia đình, cô cưỡi Đại Hắc xuống trạm.

Ba Tang Trác Mã đứng ở cửa nhìn bóng người đằng xa lại không nhịn được mà đỏ hoe mắt.

Tạm biệt, bạn của tôi.

(Hoàn Chính Văn)

Phần ngoại truyện là kể về kiếp trước của Vệ Miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận