Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1017: Nhà Họ Vương

.



Chương 1017: Nhà Họ Vương

Chương 1017: Nhà Họ Vương

"Xét từ bát tự của Vương Tịnh Bạch thì cô ta có mệnh cách kết hôn muộn, đào hoa chính sẽ xuất hiện vào năm cô ta ba mươi tám tuổi cho nên ông bà không cần phải quá mức sốt ruột, duyên phận tới thì hiển nhiên sẽ tới thôi."

Bà Vương nghe xong là lập tức xị mặt, bà ta có hơi bất mãn.

"Vậy có cách nào có thể khiến đào hoa của nó tới sớm một chút được không?"

Vệ Miên nâng mí mắt lên nhìn bà ta và nói với giọng thờ ơ: "Bà Vương này, có phải bà đã hoàn toàn quên mất một kiếp vào mấy hôm trước của Vương Tịnh Bạch rồi không, bất cứ một chuyện gì cũng chú trọng vào nhân quả, có được thì chắc chắn cũng có mất, đương nhiên không có khả năng tất cả chuyện tốt đều quy hết vào gia đình bà, bà nói xem có đúng không?"

Bà Vương xấu hổ, còn định nói gì đó, đến cuối cùng vẫn đành ngậm miệng lại sau khi bị ông Vương trừng mắt nhìn.

"Đại sư, cô tuyệt đối đừng tức giận, bà ta chỉ là một bà cụ không có kiến thức, ở nhà có thói quen nói năng không suy nghĩ, trở về tôi sẽ nhắc nhở bà ta sau."

Ông Vương kéo người ra đằng sau, vừa cười gượng vừa đi tới hòa giải.

Vệ Miên cũng chỉ cười chứ không để trong lòng, bà ta càng trông mong đào hoa chính của Vương Tịnh Bạch tới nhanh một chút thì nó sẽ càng trái ngược lại hoàn toàn.

Có một phần nguyên nhân rất lớn là sự mong mỏi quá độ của bà ta đã tạo thành tâm lý phản nghịch cho Vương Tịnh Bạch, thậm chí còn có xu hướng chán ghét đàn ông.

Cho nên người đàn ông mà sau này cô ta tìm được chắc chắn có bát tự khá âm, tính cách thì sao, chính là hơi ẻo lả mà người ta thường nói đó.

Cũng may mà xu hướng tính dục của đối phương không thành vấn đề, hai người cũng coi như hòa thuận êm ấm, thi thoảng cũng cãi nhau nhưng chung quy lại vẫn viên mãn.

Mấy người nói chuyện xong, lúc Vệ Miên đang định tiễn bọn họ rời đi thì để ý thấy người đàn ông trẻ tuổi đi cùng tới đây, vừa rồi ông Vương nói đây là cháu trai của mình.

Anh ta ăn mặc vô cùng giản dị nhưng một bộ đồ lại được giặt đến vô cùng sạch sẽ, ánh mắt trong veo đường hoàng, ngoại hình cũng đoan chính và đẹp trai.

Vệ Miên liếc mắt nhìn gương mặt của anh ta vài lần rồi đột nhiên mở miệng: "Có phải vị tiên sinh này mới kết hôn phải không?"

Mấy người đều sững sờ, vẫn là ông Vương phản ứng lại đầu tiên: "Đúng rồi, cháu trai lớn của tôi mới kết hôn vào tháng trước xong."

Người xưa đều nói có tiền hay không, cứ lấy một cô vợ về về để đón tết, nhà bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy cho nên năm ngoái với tổ chức hôn lễ cho cháu trai, gia đình đón tết cũng có thể náo nhiệt hơn được một chút.

Nghĩ đến cô gái mới vào cửa còn là con gái nhà xã trưởng của bọn họ, ông Vương cảm thấy vô cùng tự hào.

"Đại sư, ngay cả cô cũng nhìn ra được hỉ khí trên người cháu trai cả của tôi đúng không? Tôi đã bảo lấy cô vợ này là đúng đắn mà, nhà họ Vương chúng tôi đúng là có tổ tiên linh thiêng phù hộ, anh cả với chị dâu ở dưới đó cũng có thể yên tâm được rồi."

Vệ Miên lại càng nhìn càng nhíu chặt mày, không vì cái gì khác, chỉ vì mệnh cung của người đàn ông này đang bị bao trùm bởi một luồng khí đen, chỉ là khí đen cũng không nồng, chắc hẳn phải một khoảng thời gian rất dài nữa mới xảy ra chuyện.

"Có biết bát tự của mình không?"

Người đàn ông trẻ tuổi này tên là Vương Mãnh, lúc này lòng bàn tay của anh ta đã hơi ứa mồ hôi, không phải kích động vì cuối cùng cũng gặp được vị đại sư có bản lĩnh mà là mình chẳng nói một câu nào hết nhưng lại bị đại sư điểm danh, đại sư còn chủ động hỏi sinh thần bát tự của anh ta.

Cứ cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì cả.

"Không... không biết."

Nếu đã không biết bát tự vậy Vệ Miên chỉ có thể quan sát cẩn thận gương mặt của anh ta, muốn nhìn ra được một vài điểm khác biệt từ trên tướng mặt nhưng không ngờ lúc này đột nhiên thiên nhãn lại mở ra.

Vương Mãnh là đứa trẻ đầu tiên trong thế hệ này của nhà họ Vương, bởi vì là cháu trưởng lại còn là con trai nên gần như có được sự yêu mến của cả gia đình.

Đợi đến sau này, bác cả Vương và vợ không may qua đời, đứa trẻ này biến thành cô nhi lại càng khiến người thương tiếc hơn.

Khi ấy, ông bà nội của nhà họ Vương vẫn còn sống nên Vương Mãnh được nuôi bên cạnh bọn họ, thẳng cho đến khi hai ông bà cụ lần lượt qua đời vào năm Vương Mãnh mười mấy tuổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận