Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 111: Cứu Mạng

.



Chương 111: Cứu Mạng

Chương 111: Cứu Mạng

"Đại sư, cô có thể giúp tôi báo án được không, đôi giày này của tôi hơn ba vạn lận, người đàn ông đó làm thế đã được tính là trộm cắp tài sản có giá trị lớn rồi, tôi nhớ chắc cũng phải tù mười năm gì đó thì phải?"

"Không thành vấn đề." Vệ Miên gật đầu rồi bắt đầu thảo luận về vấn đề mức hình phạt với Uông Đan.

Lúc này, Khổng Giai Ngọc đang khóc rất đau lòng, cô ta cảm thấy mình đã bị lừa.

Lúc trước trong buổi tiệc sinh nhật nở mày nở mặt bao nhiêu thì lúc này lại mất mặt bấy nhiêu.

Người theo đuổi tặng một đôi giày hàng hiệu xa xỉ cho mình nhưng hóa ra lại là đồ ăn cắp! Còn là ăn cắp đồ của một người chết nữa chứ!

Khổng Giai Ngọc chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh cô ta vì thế mà cảm động vô cùng, đồng ý với yêu cầu của đối phương, thậm chí còn ngủ với anh ta là cảm thấy cả người đều mắc ói.

Nghe thấy Vệ Miên nói "cân nhắc mức hình phạt","giá trị lớn" là cô ta lập tức phản ứng lại được bọn họ đang định làm gì.

Nghĩ đến những tổn thương mà mình đã phải chịu trong chuyện này mà Khổng Giai Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta cũng không có dự định bỏ qua dễ dàng như thế, vì thế cô ta vội lau nước mắt, nhanh chóng cầu xin Vệ Miên: "Đại sư, có thể không báo cảnh sát được không? Có thể bàn bạc với người... người kia không, tôi sẽ đền tiền đôi giày đó có được không? Cầu xin các cô có thể đừng báo cảnh sát được không?"

Vẻ mặt của Vệ Miên dần lạnh hơn vài phần: "Cô chắc chắn muốn bao che cho anh ta sao?"

Khổng Giai Ngọc cắn răng: "Tôi biết làm như vậy là không đúng nhưng chuyện này nói đến cùng vẫn là vì tôi, nếu không phải anh ta muốn tặng quà cho tôi thì cũng sẽ không trộm đôi giày đó, còn nữa, đôi giày đó đã bị tôi đi rồi, theo lý mà nói thì nên là tôi bồi thường mới đúng."

Vệ Miên dứt khoát tập trung linh lực lên đầu ngón tay rồi lần lượt ấn lên hai mắt của Khổng Giai Ngọc.

Khổng Giai Ngọc chỉ cảm thấy hai mắt đột nhiên sáng lên, đợi khi cô ta mở mắt ra lại trông thấy một bóng người hiện rõ mồn một ngay trước mặt.

Cô ta sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất: "Đại... đại sư?"

"Các cô tự trao đổi đi!"

Nói rồi, Vệ Miên quay trở về phòng khách lại ngồi dựa lưng lên chiếc sô pha chơi điện thoại, để Uông Đan và Khổng Giải Ngọc tự bàn bạc.

Không Giai Ngọc thấy tuy rằng trên đầu nữ quỷ có một lỗ máu nhưng vẻ mặt lại bình thản, cũng không có gì khác biệt với những người mà cô ta thường nhìn thấy, cho nên dần dần cũng không còn sợ hãi đến vậy nữa.

Huống chi, Vệ Miên còn đang ở trong phòng khách bên cạnh.

Qua một lúc, một người một quỷ đã bàn bạc xong xuôi sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau đó, Khổng Giai Ngọc thỉnh cầu Vệ Miên giúp mình làm phép đưa Uông Đan đi đầu thai, còn đặt lịch hẹn làm pháp sư cho Manh Manh.

Mấy chi phí này đều sẽ do Khổng Giai Ngọc phụ trách hết.

Giải quyết xong sự việc đã đến nửa đêm, tâm trạng của Khổng Giai Ngọc không tốt, thật sự không thích hợp lái xe cho nên cô ta gọi điện tìm một vị tài xế taxi giúp chở Vệ Miên về nhà.

Trước khi rời đi, Vệ Miên còn liếc mắt nhìn cô ta một cái, thấy đột nhiên trên người cô ta tập trung một luồng sát khí, lúc cô còn đang nghi ngờ thì thiên nhãn đã mở ra.

Trong một ngày mà thiên nhãn lại mở đến hai lần sao?

Sau khi xem xong, Vệ Miên chợt thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh như băng.

Hừ, muốn chết!

Ngay trong đêm đó, cô nhận được ba vạn mà Khổng Giai Ngọc chuyển cho.

Ngày hôm sau, Mục Học Nghĩa vội vội vàng vàng chạy về, anh ta cứ có một loại cảm giác hoang mang khó hiểu, cho nên mới xin nghỉ để trở về trước thời hạn.

Anh ta cũng không có thời gian chỉnh trang lại bản thân mà ngay lập tức chạy đến sảnh làm việc của Khổng Giai Ngọc.

Nhưng sau đó lại được thông báo hôm nay cô ta xin nghỉ.

Mục Học Nghĩa lại vội vàng chạy đến nhà cô ta.

Anh ta gõ cửa, Khổng Giai Ngọc đứng ngay ở cửa với vẻ mặt không có cảm xúc, ánh mắt cô ta nhìn Mục Học Nghĩa đã không còn tình ý như mấy ngày trước nữa.

Loại dự cảm chẳng lành trong lòng Mục Học Nghĩa càng lúc càng mãnh liệt, anh ta nặn ra một nụ cười gượng gạo, giơ tay định bắt lấy tay của Khổng Giai Ngọc: "Bảo bối, sao em không nghe điện thoại, làm anh sợ muốn chết đây này!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận