Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 384: Tớ Quên Mất Cậu Làm Nghề Gì Đấy

.



Chương 384: Tớ Quên Mất Cậu Làm Nghề Gì Đấy

Chương 384: Tớ Quên Mất Cậu Làm Nghề Gì Đấy

Nhìn mấy tin nhắn trả lời gần đây, nội dung toàn là mấy nhãn tự như "ờm," "ừa," "được," cuối cùng cô ấy cũng hạ quyết tâm xóa luôn người này.

Có điều, cô ấy vẫn không nhịn được mà than thở với Vệ Miên một phen.

"Được rồi, dù sao nếu cậu với cậu ta ừm... chỉ nhắm vào mới mẻ thì còn được, còn nếu nghiêm túc thì bỏ đi, cậu ta không phải đào hoa chính của cậu đâu, hẹn hò với nhau chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi." Vệ Miên nói với vẻ hờ hững.

Đây vẫn là lần đầu tiên Phùng Tĩnh nghe được mấy câu liên quan đến đào hoa chính từ miệng Vệ Miên, khiến cô ấy khó tránh khỏi hơi tò mò.

"Ừa nhỉ, tớ quên mất cậu làm nghề gì đấy, vậy cậu nói đi, bao giờ thì đào hoa chính của tớ mới xuất hiện, có thể khiến anh ấy tới sớm một chút được không, gần đây xem vài bộ phim truyền hình làm người ta muốn một tình yêu ngọt ngào ghê ấy." Cô ấy nói với vẻ mặt khao khát.

Vệ Miên có hơi cạn lời, nói ra thì mấy bộ phim mà gần đây Phùng Tĩnh đang xem có không ít cảnh hôn hoặc mấy cảnh quay ngọt ngào gì đó được cô ấy chia sẻ cho cô, nhưng Vệ Miên lại chẳng có một tí hứng thú nào hết.

Có xác suất lớn là vì cô là chất cách ly ái tình chăng.

"Đào hoa chính của cậu ở năm hai mươi bảy tuổi cơ, nếu thật sự gặp được thì tớ sẽ nhắc nhở cậu một chút, còn bây giờ vẫn đừng hẹn hò thì tốt hơn, đến thời điểm thích hợp gặp được người thích hợp mới vừa vặn hợp."

Phùng Tĩnh nghe vậy, cảm thấy đúng là có lý thật, cô ấy cũng không còn rối rắm thêm nữa. ...

Rất nhanh đã đến thất đầu của bà cụ Thẩm, sau khi tan lớp, Vệ Miên đeo balo trực tiếp đi tới tiểu khu mà nhà của Vu Phụng Thần đang ở.

Cô nhắm chuẩn thời gian, vừa vặn bước vào cầu thang lúc trời đã tối.

Vì không có thẻ vào cổng nên cô phải leo thang bộ đến tận tầng sáu, tới phòng 602 rồi giơ tay gõ cửa.

Không bao lâu sau, cánh cửa nhà đã bị người mở ra từ bên trong, Vệ Miên cũng nhìn thấy đứa con gái Tống Tân Nguyệt của bà cụ Thẩm.

"Cô là?" Tống Tân Nguyệt hỏi với vẻ hơi chần chừ.

Cô ta không quen biết Vệ Miên, hoặc nên nói là cô ta cũng không biết cả những người hàng xóm quanh căn nhà này của mẹ mình.

Trước đây gia đình bọn họ không sống ở thành phố Thái Bình nhưng năm ấy sau khi cha qua đời, mẹ với người ở quê nhà cãi nhau cho nên lúc trước bà cụ đòi về nước cũng mua luôn một căn nhà ở Thanh Bình.

Ngày xưa, phía bên nhà họ Thẩm chỉ có mỗi mình bà cụ Thẩm là con gái, cũng không có người thân họ hàng gì ở đây, huống chi, cho dù có thì cũng đã nhiều năm như thế rồi không liên lạc, mối quan hệ cũng đã sớm phai nhạt cả rồi.

Cho nên khi đối mặt với Vệ Miên, cô ta không dám tùy tiện nói gì cả mà chỉ hỏi thân phận của cô trước.

Vệ Miên nhìn chiều cao của đối phương, cô không thể không hất cằm lên một chút: "Chào cô, cô Tống, tôi là người ủy thác của bà cụ Thẩm, mẹ cô, bà cụ có vài lời muốn nhờ tôi giúp chuyển cho anh em nhà cô."

"Người ủy thác?"

Tống Tân Nguyệt hơi ngạc nhiên, cô ta không hiểu tại sao mẹ mình lại bỏ qua nhiều người trưởng thành đáng tin như thế, hoặc là không ủy thác cho luật sư, mà lại đi ủy thác cho một cô gái trẻ tuổi như vậy.

Có điều, người ta đã tới tận cửa rồi, cô ta chỉ đành mở rộng cửa phòng hơn một chút: "Vậy... mời vào?"

Vệ Miên không hề chần chừ mà đi theo cô ta vào nhà.

Trong phòng khách còn một người đàn ông râu ria xồm xoàm nữa, anh ta đang ngồi trên xe lăn, trên chân vẫn còn bó thạch cao, khi trông thấy Tống Tân Nguyệt dẫn một cô gái trẻ đi vào, anh ta cũng liếc mắt nhìn vài lần với vẻ nghi ngờ.

Căn nhà vẫn mang dáng vẻ như mấy hôm trước đã nhìn thấy, dưới sàn có thêm hai chiếc vali để mở.

Mà bà cụ Thẩm đang ngồi trên ghế sô pha nhìn Tống Tân Dương với vẻ mặt đau lòng.

Trông thấy Vệ Miên qua nhà, bà cụ lập tức kích động bay tới: "Cô gái, cuối cùng thì cô cũng tới, tôi chỉ đợi mỗi ngày hôm nay thôi, còn tưởng cô quên mất rồi chứ!"

Vệ Miên nở nụ cười: "Bà yên tâm đi, chuyện mà tôi đã đồng ý với bà thì sao có khả năng quên mất được chứ, còn không phải tôi đã tới rồi sao?"

Thấy ánh mắt của hai anh em nhà kia nhìn mình với vẻ khó hiểu, Vệ Miên cũng không phí lời thừa thãi mà đi thẳng vào vấn đề luôn: "Hôm đó lúc cảnh sát qua đây, tôi có gặp bà cụ Thẩm một lần, bà cụ có vài lời muốn nói với hai người các anh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận