Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1152: Có Đi Mà Không Có Về

.



Chương 1152: Có Đi Mà Không Có Về

Chương 1152: Có Đi Mà Không Có Về

Anh ta nói đầu tư càng nhiều tiền kiếm được về càng nhiều, nhưng phần lớn tiền trong tay anh ta đều dùng hết vào nhập sỉ điện thoại rồi, tiền mặt cũng không có bao nhiêu, cho nên muốn mượn ít tiền từ chỗ lão Trương để xoay vòng, đến khi ấy đảm bảo sẽ không để lão Trương chịu thiệt.

Lão Trương không biết mình có nên đồng ý hay không nữa, anh ta thừa nhận mỗi lần nhìn thấy bạn học này trở về là đều rất ngưỡng mộ đối phương có sự nghiệp thành công, ngưỡng mộ người ta có tiền, lại còn tìm được một cô vợ đẹp nữa chứ.

Cho nên bây giờ bạn học Đằng mở miệng mượn tiền mình khiến lão Trương có một loại ảo giác mình còn lợi hại hơn cả đối phương, vì thế anh ta mới hơi chần chừ, muốn cho mượn.

Nhưng anh ta cũng biết cho mượn tiền rồi, lúc muốn đòi về chưa chắc đã dễ dàng, đến khi ấy không phân ra được ai là ông, ai là cháu nữa, cầu ông cầu bà người ta cũng chưa chắc đã trả tiền cho bạn.

Lão Trương nghĩ mình với bạn học Đằng không phải chỉ mới quen biết có ngày một ngày hai, chỉ từ phong cách làm việc ngày thường của đối phương là đủ biết người này không phải người thiếu tiền rồi, chỉ là vì trong tay không có nhiều tiền mặt có thể điều động đến thế nên mới phải mở miệng cầu cứu thôi.

Hơn nữa, bạn học Đằng còn quen biết không ít cấp cao ở các đơn vị có quyền lực, tạo dựng mối quan hệ tốt rồi vậy sau này có gì cần cũng có thể tìm người nhờ giúp đỡ, coi như là một loại đầu tư lâu dài.

Nghĩ như thế, lão Trương định cho đối phương mượn tiền.

Nếu không phải hôm nay tới chỗ đại sư thì anh ta đã định chuyển tiền cho bạn học Đằng rồi, cho nên lúc này trả lời cũng rất là chắc chắn.

Tầm nhìn của Vệ Miên liếc qua gương mặt của lão Trương rồi nhíu mày lại.

"Sợ rằng khoản tiền này của anh không nhỏ đâu nhỉ, ít nhất cũng phải ba mươi vạn?"

Lão Trương lại càng tin phục hơn, anh ta chưa nói số tiền với ai cả nhưng đại sư hoàn toàn dựa vào thực lực để nhìn ra được.

"Bạn học của tôi xoay vòng vốn, nửa năm sau có thể trả lại cho tôi rồi, đến khi ấy sẽ trực tiếp trả cho tôi ba mươi tám vạn, cũng coi như là cứu bạn bè lúc nguy cấp."

Nghĩ đến thực lực của đại sư, lão Trương cân nhắc từ ngữ mà hỏi: "Đại sư, có phải khoản tiền này có gì không ổn thỏa chăng?"

Vệ Miên trực tiếp gật đầu: "Có đi mà không có về!"

Trái tim của lão Trương lập tức chìm xuống, một lúc lâu sau anh ta mới hỏi lý do tại sao với giọng nói khô khốc, nhưng Vệ Miên lại không dự định nói nhiều hơn.

"Tôi đã nhắc nhở rồi, phần còn lại Trương tiên sinh tự mình quyết định là được."

Nói xong, cô chỉ vào mã QR ở bên cạnh.

Lão Trương im lặng một lúc sau đó cũng không nói thêm gì nữa, anh ta cảm ơn Vệ Miên, sau khi chuyển tiền xem bói xong mới gọi Triệu Nguyên đang không ngừng nói chuyện phiếm với Ngụy Cảnh Hưng trong sân, hai người lại từ từ đi xuống núi.

Triệu Nguyên vốn còn đang chìm đắm trong cơn kích động cuối cùng cũng nhìn thấy đại minh tinh, có điều, cùng với càng ngày càng cách căn biệt thự trong núi xa hơn, tâm trạng của anh ta cũng dần dần bình tĩnh lại, và cũng phát hiện ra sự khác thường của lão Trương.

"Sao thế? Không phải không tới hỏi chuyện kết hôn của em gái chúng ta hay sao? Có gì không tốt hả?"

Trước đây em gái Trương luôn lẽo đẽo theo sau lão Trương cho nên mấy người chơi chung với bọn họ đều biết cô ta, trong ấn tượng thì đó vẫn là một cô gái nhỏ nhưng đã sắp kết hôn rồi.

Lão Trương lắc đầu: "Không phải em gái mà là chuyện khác cơ."

Sau đó, anh ta kể lại chuyện bạn học Đằng muốn mượn tiền cho Triệu Nguyên nghe, cuối cùng cũng nói cả mấy chữ mà Vệ Miên đã cho kia.

Thế nhưng, Triệu Nguyên lại cảm thấy chuyện này không có gì đáng để cân nhắc.

"Này thì có gì đâu, đại sư đã bảo có đi mà không có về vậy đừng cho mượn nữa! Bằng không, ông gom tiền suốt mấy năm đều ném qua cửa sổ hết, còn không phải sẽ tức chết hay sao?"

Lão Trương: "Lão Đằng biết trong tay tôi có tiền, hơn nữa trước đó tôi đã nói có thể cho cậu ta mượn rồi."

Triệu Nguyên cũng không quan tâm mấy vấn đề này: "Ông cứ nói là em mình kết hôn, gia đình phải cho của hồi môn, tạm thời đều dùng đến tiền của ông, một lý do hay như thế mà ông lại không dùng."

Lão Trương không nói gì, vất vả lắm bạn học Đằng mới há miệng với mình một lần, thật sự không cho mượn thì anh ta cũng cảm thấy rất ngại, nhưng cho mượn lại sợ không đòi về được nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận