Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 991: Quá Khứ

.



Chương 991: Quá Khứ

Chương 991: Quá Khứ

Hai người lén lút gặp nhau vài lần, đến cuối cùng cũng đi đến thỏa thuận, mẹ Ngụy cho Hầu Hạ Lan tám mươi vạn nhưng bà ta phải dẫn đứa trẻ đi, đi thật xa, mai danh ẩn tích, sau này không được xuất hiện trước mặt Ngụy Cảnh Hưng nữa.

Tám mươi vạn, hai mươi năm trước chính là một con số rất không nhỏ.

Huống chi hồi đó, tuy rằng Ngụy Cảnh Hưng đang nổi tiếng nhưng gia sản ông pa ít ỏi, còn cần phải nuôi một đống người bên cạnh cho nên tiền còn thừa trong tay cũng không nhiều.

Có khoản tiền này rồi, cho dù Hầu Hạ Lan không tìm người đàn ông khác mà chỉ dựa vào mỗi bản thân, muốn nuôi lớn con cũng không thành vấn đề, nếu ăn mặc cần kiệm một chút, lại giỏi đầu tư và quản lý tài sản, thậm chí còn có thể trực tiếp tiêu cả đời.

Sau này Hầu Hạ Lan quả thật cũng làm đúng như những gì mà mẹ Ngụy hy vọng, nhân lúc Ngụy Cảnh Hưng không có ở nhà mà bế đứa con đi, ít nhất theo quan điểm của bên mẹ Ngụy thì sau này đã không còn tin tức gì nữa.

Mà Hầu Hạ Lan đã rời đi không biết phải sống ở đâu, vì thế bà ta chủ động liên lạc với em gái song sinh Hầu Tương Cầm.

Năm đó, sau khi hai người tốt nghiệp cấp ba đã cùng nhau trốn khỏi nhà, nhưng Hầu Hạ Lan sợ mục tiêu song sinh quá mức rõ ràng sẽ bị người trong nhà tìm thấy, cho nên kiến nghị hai người chia nhau ra trốn.

Sau này cũng cố gắng hết sức đừng nhắc đến chuyện ở quê, tự mình phát triển riêng, duy trì liên lạc nhưng đừng liên lạc thường xuyên.

Hồi đó Hầu Hạ Lan cảm thấy mình xinh đẹp nên muốn phát triển trong giới giải trí, muốn đợi sau này mình nổi tiếng rồi, cho dù người nhà họ Hầu có tìm tới cũng sẽ không làm được gì bà ta, ai có tiền thì người ấy có quyền, đến khi ấy bọn họ đều phải nhờ vào hơi thở của bà ta mà sống.

Mà Hầu Tương Cầm lại không có suy nghĩ như vậy, mụ ta vẫn luôn chịu ảnh hưởng tư tưởng từ mẹ, cảm thấy phụ nữ chắc hẳn nên tìm một người đàn ông lợi hại sau đó sống nhờ vào chồng.

Cho nên mới đầu mụ ta chạy đến Tây tỉnh, vì thật sự quá xinh đẹp nên được một ông chủ mỏ than ở bên đó nhìn trúng, mua nhà và nuôi ở bên ngoài.

Hầu Tương Cầm trẻ tuổi tươi mơn mởn khiến cho ông chủ mỏ than say như điếu đó, nhưng mụ ta lại không có văn hóa gì, con người cũng im ỉm, ngoại trừ một cơ thể đẫy đà và mọng nước ra thì chẳng có gì hết, rất nhanh đã bị ông chủ mỏ than đó chán ghét.

Trùng hợp lúc ấy, vợ người ta cũng tìm tới, trải qua một phen đánh đập, mụ ta bị đuổi ra khỏi căn nhà đó luôn.

Lúc Hầu Tương Lan đến tìm mụ ta thì cũng là lúc Hầu Tương Cầm sa sút nhất, cả người từ trên xuống dưới không có một đồng dính thân không nói, mà trên mặt còn có không ít vết thương do bị vợ của chủ mỏ than đánh.

Thật ra đã mấy năm rồi hai chị em không gặp nhau, trong mấy năm nay, Hầu Tương Lan còn học được một vài kỹ năng ở trong giới giải trí, ít nhất là ở phương diện đối nhân xử thế này vẫn mạnh hơn Hầu Tương Cầm.

Mà Hầu Tương Cầm ngoại trừ học được bản lĩnh hầu hạ người ra thì chẳng biết gì hết.

Trùng hợp Hầu Tương Lan đang cầm một người nuôi con giúp mình, có thể giúp đỡ bà ta trong lúc bà ta không rảnh rỗi, thế nên bà ta quyết định dẫn theo em gái đi chung với mình.

Có thể tìm được một nơi non xanh nước biếc, dựa vào khoản tiền mà mẹ Ngụy cho để sinh sống.

Hai người đi về phía Nam một cách không mục đích, vừa đi vừa quan sát, cũng chính trong quá trình này, Hầu Tương Cầm mới biết chuyện trên người chị mình có rất nhiều tiền.

Rõ ràng hai người là chị em song sinh, vẻ ngoài cũng giống nhau y như đúc nhưng cảnh ngộ sau này gặp phải lại cách biệt như trời và đất.

Mấy năm thanh xuân giống nhau, mụ ta chẳng vớt vát được gì nhưng bà chị song sinh lại vớt được tận mấy chục vạn.

Trong lòng Hầu Tương Cầm dần dần cũng hơi mất cân bằng, nhưng loại cảm xúc mất cân bằng này chỉ thi thoảng nhảy ra thôi, còn đại đa số thời gian vẫn chăm đứa trẻ mà không oán không trách.

Hai người đến Lương trấn trước, nghĩ thông tin liên lạc ở địa phương nhỏ không phát triển đến vậy, dòng người ít hơn và nhịp sống cũng có thể chậm hơn một chút.

Sinh sống ở một nơi như thế, có khả năng điều kiện sẽ kém hơn ở thành phố lớn một chút nhưng Ngụy Cảnh Hưng không thể tìm tới được.

Cho nên hai người thuê một tiểu viện ở Lương trấn và sống tại đây nửa năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận