Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 323: Lần Theo Manh Mối

.



Chương 323: Lần Theo Manh Mối

Chương 323: Lần Theo Manh Mối

Lúc Đặng Kiến Trung nhìn thấy mấy người bên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật là đã biết hôm nay chỉ sợ không ổn rồi, lúc đó ông ta còn rất khẩn trương, nhưng bây giờ ngược lại, ông ta đã từ từ bình tĩnh trở lại, trấn an thư ký và lão Vương vẫn còn đang run lẩy bẩy vài câu, sau đó rời đi cùng người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật.

Sau đấy, mấy người mặc đồng phục kia dùng chiếc chìa khóa trong tay mở một cánh cửa tủ để đồ không hề bắt mắt ra, bọn họ tìm được một vài tư liệu từ bên trong, đều là những bằng chứng cho thấy Đặng Kiến Trung lén lút liên lạc với quan viên nước Mỹ trong suốt mấy năm nay. Ông ta đã hoàn toàn bị chụp cho cái mác phản quốc.

Ngay sau đó, công ty của Đặng Quân cũng vì nguyên nhân tương tự mà bị điều tra, vợ của Đặng Kiến Trung cũng bị bắt lại, con trai cả của ông ta vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, nhìn thấy biến cố to lớn trong nhà lại càng bệnh nặng không dậy được, không chống đỡ được bao lâu đã qua đời.

Vệ Miên nhìn đến đây mà đôi mày hơi nhíu lại, tuy rằng không hiểu được nguyên nhân và quá trình của sự việc nhưng tốt xấu gì cũng đã biết kết quả.

Chắc chắn Đặng Kiến Trung đã bị người tính kế, ai sẽ để ý một chiếc ghế mà mỗi ngày mình đều ngồi có lớp kép hay không cơ chứ, huống chi, ông ta mới tới được có nửa năm, cái ghế này cũng được chuẩn bị sẵn trong văn phòng, ai mà biết có phải ngay từ đầu nó đã lớp kép hay không?

Vì một chi tiết chưa từng chú ý đến mà bị người nhân sơ hở luồn vào, cộng thêm đối phương đã chuẩn bị toàn bộ bằng chứng xác thực cho ông ta, lúc này, ông ta mới bị chụp cho cái mũ tham ô hủ bại, thông đồng với địch phản quốc.

Một quan viên cứ hễ có liên quan đến việc thông đồng với địch bán nước vậy ông ta chắc chắn sẽ không có sau đó nữa.

Dưới loại tình huống này, Đặng Kiến Trung rớt đài, chỉ sợ người đứng sau màn mới là người được hưởng lợi nhất.

Vệ Miên nghĩ ngợi rồi im hơi lặng tiếng nhắc nhở ông ta: "Nếu đã định được là bị người hãm hại vậy đừng cho đối phương cơ hội đó, trong khoảng thời gian này ở mấy chỗ thường xuyên phải làm việc, bất cứ một món đồ gì cũng phải kiểm tra thật kỹ càng, ví dụ như lớp kéo của chiếc ghế, ống thông gió điều hòa và mấy nơi bí mật khác, đều phải kiểm tra lại nhiều lần. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Không ai chú ý đến mấy chỗ đó cho nên ông cũng nên cẩn thận một chút."

Trong mắt Đặng Kiến Trung lóe lên vẻ nặng nề, lời đã nói đến nước này rồi, nếu ông ta còn không nghe hiểu được nữa vậy đúng là ngu ngốc thật sự.

"Tôi hiểu rồi Vệ đại sư, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm."

Đặng Kiến Trung lập tức cảm ơn, thuận tiện đưa quà cảm ơn mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước qua, là một chiếc hộp gỗ.

Vệ Miên cũng không từ chối mà nhận một cách vô cùng tự nhiên rồi cảm ơn.

Quả nhiên, Đặng Kiến Trung càng hài lòng hơn, ông ta tươi cười rạng rỡ, nói: "Không biết tối nay đại sư có thời gian không, vợ tôi có chuẩn bị một vài món, nếu đại sư không chê thì mời qua nhà nếm thử?"

"Không cần đâu, buổi tối tôi có hẹn rồi, để ngày khác đi."

"Được, vậy hẹn ngày khác."

Rất nhanh, Đặng Kiến Trung đã ngồi xe rời đi, ông ta ngồi ở hàng ghế sau mà im lặng không nói tiếng nào, hai chỗ mà Vệ Miên vừa mới chỉ ra trong lời nói, ông ta nhất định phải kiểm tra thật kỹ càng.

Về phần rốt cuộc là ai muốn hại ông ta thì trong lòng Đặng Kiến Trung đã đoán được đại khái, ông ta được điều qua đây hiển nhiên đã chặn đường của một vài người.

"Lão Vương, về văn phòng đi."

Chuyện này đã làm phiền Đặng Kiến Trung rất nhiều ngày rồi, lúc này, ông ta cũng không vội trở về nhà mà nhất định phải tìm được mấy cái thứ có thể dồn ông ta vào chỗ chết kia trước đã!

Đại sư đã nói mấy nơi thường xuyên đến làm việc vậy chắc chắn là văn phòng rồi, có điều, cẩn thận mới có thể lái thuyền cả một đời, cũng không thể bỏ qua thư phòng trong nhà được.

Hôm nay là chủ nhật, mọi người đều được nghỉ, thi thoảng cũng có người tới đây tăng ca, hơn nữa bình thường Đặng Kiến Trung cũng thường xuyên tới văn phòng vào thời gian nghỉ ngơi cho nên bảo vệ cũng không hề cảm thấy kỳ lạ một chút nào cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận