Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 386: Đầu Thai

.



Chương 386: Đầu Thai

Chương 386: Đầu Thai

Nói đến câu này, ánh mắt của bà cụ lại nhìn về phía con gái: "Nguyệt Nguyệt, mẹ của con cũng đã để lại cả cho con rồi, của con với chị dâu con chia ra đặt trong hai cái hộp, đều nằm trong chiếc rương ở dưới gầm giường của mẹ đấy, con cứ tìm là thấy ngay."

Bàn tay của bà cụ Thẩm vuốt ve gương mặt của con trai và con gái, muốn được chạm vào gò má của bọn họ giống như ngày trước.

"Sau này nhất định phải ăn cơm đúng giờ, ở nước ngoài không hợp khẩu vị thì tự mình nấu cơm. Mẹ ăn không quen ăn đồ ở bên bọn họ, toàn mấy thứ nấu kiểu nửa sống nửa chín, không cẩn thận là ăn vào đau bụng ngay. Làm việc cũng đừng liều mạng đến thế, công việc không vui vẻ thì về nước, tiền mà mẹ để lại cho hai đứa cũng đủ dùng trong một khoảng thời gian rồi!"

"Vâng vâng, mẹ, con biết rồi mà!"

Rất nhanh, nửa tiếng đã trôi qua.

Vệ Miên nhìn đồng hồ sau đó gõ hai tiếng lên cánh cửa phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng gõ của của cô, nước mắt của Tống Tân Nguyệt và Tống Tân Dương lại chảy ra.

Bà cụ Thẩm cũng rất luyến tiếc nhưng trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, các con đều đã trưởng thành cả rồi, cũng đã đến lúc bà cụ phải buông tay thôi.

Vệ Miên nhìn ba người vừa khóc vừa đi ra ngoài bèn lên tiếng an ủi: "Mọi người yên tâm, vì bà cụ đã từng làm không ít việc tốt nên kiếp sau sẽ có mệnh cách phú quý một đời, hon nữa, bà cụ vẫn còn một đoạn duyên phận với cha của các anh nữa."

Hai anh em nghe vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bà cụ Thẩm liếc mắt nhìn hai đứa con một lần cuối cùng rồi đứng trước mặt Vệ Miên, cúi người một cái thật sâu trước cô: "Cô gái, vậy làm phiền cô rồi."

Vệ Miên gật đầu: "Vậy bây giờ tôi sẽ tiễn bà đi đầu thai."

Cô lôi Ngọc Cốt Phiến từ trong túi ra, chân bước Thiên Canh Thất Tinh Bộ, miệng bắt đầu niệm chú.

"Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn."

Cùng với Vệ Miên vừa dứt lời, đột nhiên trong hư không xuất hiện một cánh cửa màu đen, đại môn nặng nề và cổ xưa từ từ mở ra.

Tống Tân Nguyệt và Tống Tân Dương rõ ràng không nhìn thấy gì cả nhưng vẫn có thể cảm giác được hình như ở chỗ đó có thứ gì đó không đúng.

Vì từ hướng đó tản ra một luồng khí lạnh thấu xương, rõ ràng bọn họ đã mở điều hòa trong phòng khách rồi nhưng lúc này vẫn có thể cảm giác được rõ ràng cái lạnh đấy.

Bà cụ Thẩm quay đầu nhìn các con một lần cuối rồi dứt khoát bước vào trong quỷ môn dưới ánh mắt lưu luyến của hai đứa con, chỉ chớp mắt cái, bà cụ đã biến mất rồi.

Tống Tân Nguyệt còn đặc biệt xin số tài khoản của Vệ Miên, ngay tối hôm đó đã chuyển cho cô một trăm vạn, đó là một chút tấm lòng của cô ta và anh trai.

Hai người họ cũng coi như đã được gặp mặt mẹ mình một lần cuối cùng, hơn nữa, Vệ Miên còn cho bọn họ nửa tiếng để nói chuyện, đôi bên đều đã thổ lộ hết những lời mà mình muốn nói với nhau, có thể nói là không còn gì tiếc nuối nữa.

Cho nên, hai người bọn họ đều cho rằng một trăm vạn này rất đáng giá. ...

Cuộc sống sau đó lại bình thường và bận rộn.

Mỗi ngày ngoại trừ lên lớp nghe giảng ra thì những khoảng thời gian còn lại, Vệ Miên đều cống hiến cho lớp luyện múa.

Trải qua một khoảng thời gian luyện tập, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng đạt đến trình độ có thể lên sân khấu, lúc này, mấy giáo viên trẻ trong phòng luyện tập mới buông tha cho cô.

Mấy hôm trước có một trận tuyết, đây là trận tuyết đầu tiên từ lúc thành phố Thanh Bình vào đông cho đến nay, chỉ dày chừng hơn một ngón tay, nhưng còn chưa đợi các bạn học miền Nam kia kịp thích thú đủ thì mặt trời to bự rọi liên tiếp hai ngày đã làm tan chảy hết tuyết.

Lúc này, Vệ Miên đang xách một phần canh cay tê đi về phía ký túc xá.

Phùng Tĩnh bị cảm nhẹ, đã truyền nước suốt hai hôm rồi và chẳng có khẩu vị gì cả, hôm nay cuối cùng cũng đỡ hơn một chút nên muốn ăn chút gì đó khẩu vị nặng.

Vệ Miên sợ cô ấy ăn cay nhiều quá sẽ ho càng dữ hơn, vì vậy chỉ kêu chủ quán thêm một chút xíu cay thôi, mượn tí vị là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận