Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 795: Phản Đối

.



Chương 795: Phản Đối

Chương 795: Phản Đối

Bọn họ nuôi con đến lớn như thế cũng không phải để cô ta chịu khổ.

Hơn nữa, điều kiện của Điềm Điềm hoàn toàn không kém, có rất nhiều người muốn giới thiệu thanh niên tài tuấn cho cô ta, điều kiện của người nào cũng tốt hơn Vương Vĩ, lại càng không có lòng thánh mẫu mạnh như anh ta.

Nhưng đứa con gái này cứ ăn phải quả cân thép vậy, chỉ một lòng một dạ muốn được ở bên Vương Vĩ.

Mấy năm đầu bọn họ nghĩ Điềm Điềm vẫn còn trẻ, có khả năng vẫn chưa hiểu chuyện ở phương diện này, nói không chừng yêu đương vài năm với Vương Vĩ là nghĩ thoáng thôi.

Thế nhưng ba năm trôi qua, hai người họ vẫn êm đẹp lắm, không hề có một chút ý định chia tay nào cả.

Lúc này, cha mẹ của Điềm Điềm đã không thể ngồi yên được nữa, bọn họ bắt đầu ra tay ở các phương diện hòng muốn khiến hai người này chia tay.

Gần đây, thái độ của bọn họ càng ngày càng cứng rắn, rất có xu thế nếu như Điềm Điềm không chia tay với Vương Vĩ thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, khiến cho Điềm Điềm bị kẹp ở giữa vô cùng đau khổ.

Cho dù Vương Vĩ có lấy lòng bọn họ như thế thì cha mẹ của cô ta vẫn không đồng ý cho hai người họ bên nhau, còn nói trừ phi Vương Vĩ có thể lập tức mua ngay một căn nhà. Bọn họ cũng không yêu cầu căn nhà đó phải đứng tên của Điềm Điềm, chỉ cần sau khi hai người kết hôn không đến mức không có chỗ chui ra chui vào giống như bây giờ là được.

Nhưng tình hình kinh tế của Vương Vĩ như thế nào thì Điềm Điềm cũng biết quá rõ rồi, anh ta không có nổi một đồng tiền tiết kiệm nào hết, muốn mua nhà hoàn toàn chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

Điềm Điềm đã mệt lắm rồi.

Nhìn thấy trên mạng nói một câu tình yêu bị cha mẹ phản đối đến cuối chắc chắn sẽ phải hối hận, Điềm Điềm không nhịn được mà ôm mặt òa khóc. ...

Điềm Điềm vốn nghĩ hôm nay sẽ đề nghị chia tay Vương Vĩ nhưng không ngờ anh ta lại gọi điện thoại tới trước, còn chia sẻ một tin tức cực tốt như vậy với mình.

Lời nói muốn chia tay kẹt lại trong họng cô ta, dù có làm thế nào cũng không thể thốt ra được.

Thôi bỏ đi, vẫn nên để ngày khác nói sau vậy, tránh cho lại phá hỏng tâm trạng tốt hiếm có của anh ta.

Điềm Điềm đã nghĩ như vậy.

Vương Vĩ chia sẻ tin tức tốt này với bạn gái xong cũng vội vàng chạy trở về căn nhà trọ, cẩn thận cầm chiếc bình to màu xanh phủ đầy bụi bặm trên chiếc bàn bên cạnh sô pha kia lên.

Vì đã được một khoảng thời gian không lau chùi cho nên có một tầng bụi rơi lả tả từ trên thân bình màu xanh xuống.

Vương Vĩ lôi chiếc chổi lông gà ra phủi thân bình, sau đó lại giặt ướt một cái giẻ, đặt chiếc bình hoa lên sô pha rồi lau chùi cẩn thận.

Sau khi lau sạch sẽ, anh ta mới có tâm trạng quan sát cụ thể cái bình.

Nói là bình hoa màu xanh nhưng trên thực tế bên trên còn có một ít hoa văn bao quanh màu đen xám, hoa văn vẽ một con rồng, còn có vài cái chắc hẳn là sóng biển cuồn cuộn.

Vương Vĩ xoay tới xoay lui nhìn rất lâu nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì, anh ta quả thật chẳng có một chút nghiên cứu gì về phương diện này hết.

Nghĩ đến Vệ Miên nói có khả năng đây là một món đồ cổ, bàn tay đang cầm chiếc bình hoa của anh ta hơi run lên, chỉ sợ giữa chừng bất cẩn đụng trúng là tiền viện phí của Tiểu Vũ sẽ hoàn toàn đi tong.

Nghĩ như thế, anh ta bèn tìm một chiếc hộp, dùng bọt biển bọc kỹ chiếc bình lại sau đó đặt cố định ở bên trong, tiếp đấy mới bỏ vào trong tủ.

Một món đồ quý giá như thế vẫn đừng nên để ở bên ngoài thì hơn.

Phải nói rằng cái bình này ở trong tay Vương Vĩ cũng đã được vài năm rồi.

Lúc trước anh ta học đại học vẫn luôn làm thực tập trong một công ty trang trí, mỗi ngày đều phải vẽ bản thiết kế đến rất muộn chỉ để kiếm những đồng tiền lương bèo bọt.

Đương nhiên, bản thiết kế của Vương Vĩ hồi đầu có khả năng thật sự không thể nói là tốt bao nhiêu, người thật sự bằng lòng tới tìm anh ta thiết kế cũng rất ít, cũng may mà anh ta được chia cho một người thầy có thực lực rất mạnh.

Người thầy này đã nói trước, trong vòng một năm toàn bộ phần trăm được trích cho Vương Vĩ đều phải chia một nửa cho anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận