Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 220: Địa Ngục

.



Chương 220: Địa Ngục

Chương 220: Địa Ngục

Mà trùng hợp một điều là Ngưu Tĩnh Di và Lương Hạo Nhiên lại một lần nữa được chia đến cùng một lớp, lại còn kéo dài hết ba năm.

Nhưng vì tốc độ tăng chiều cao của nam sinh trong thời kỳ thanh xuân khá nhanh mà cuối cùng, hai người bọn họ khỏi cần phải trở thành bạn cùng bàn nữa.

Nhưng Lương Hạo Nhiên và Ngưu Tĩnh Di đã là bạn cùng bàn ba năm rồi, ấn tượng của cậu ta về cô bạn cùng bạn tĩnh lặng này cũng không tồi, cộng thêm vừa mới lên cấp ba, các bạn học mà mình quen biết đều không ở bên cạnh cho nên cậu ta mới tìm Ngưu Tĩnh Di nói chuyện hai lần.

Cho dù lần nào Ngưu Tĩnh Di cũng không trả lời nhưng việc đó cũng không cản trở cô ấy trở thành cái gai trong mắt của các nữ sinh trong lớp một lần nữa.

Nữ sinh cấp ba thích một người là chuyện rất dễ dàng, bọn họ không còn kín đáo như học sinh cấp hai, trong đó có một nữ sinh lớp mười một tên Vu Giai Hâm là điên cuồng nhất.

Vu Giai Hâm nghe người khác hồi học cấp hai, Lương Hạo Nhiên và Ngưu Tĩnh Di đã làm bạn cùng bàn suốt ba năm liền, hơn nữa, thái độ của Lương Hạo Nhiên đối với bạn cùng bàn này còn rất không tầm thường.

Cái người nói chuyện kia cũng xấu xa lắm, biết rõ Vu Giai Hâm thích Lương Hạo Nhiên mà còn cố tình thêm mắm dặm muối, nhưng trên thực tế, Lương Hạo Nhiên với Ngưu Tĩnh Di làm bạn cùng bàn ba năm nhưng số lần nói chuyện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Điều kiện gia đình của Vu Giai Hâm lại tốt, nghe nói cha cô ả là quan chức trong thành phố, từ nhỏ đã được gia đình nuông chiều, mà cô ả lớn lên đẹp mắt, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

Nếu cô ả đã nhìn trúng Lương Hạo Nhiên vậy hiển nhiên sẽ phải tỏ tình với cậu ta ngay rồi, nhưng cô ả lại bị từ chối.

Vu Giai Hâm nghẹn một cục tức mà không có chỗ xả, thế rồi, cô ả trút hết cơn giận ấy lên người Ngưu Tĩnh Di.

Cô ả túm tóc Ngưu Tĩnh Di ấn vào bồn cầu, bắt cô ấy phải ăn thứ bên trong.

Còn cầm đầu nhọn compa đâm vào ngực Ngưu Tĩnh Di, vừa đâm vừa chửi cô ấy là đồ lẳng lơ, chỉ biết dùng cái thứ này để quyến rũ đàn ông.

Còn dùng nước sôi hắt lên vai Ngưu Tĩnh Di, khiến vai cô ấy bị phồng rộp một mảng lớn.

Trước đây, Vu Giai Hâm cũng đã bắt nạt không ít người nhưng không phải tất cả mọi người đều ngoan ngoãn cam chịu, cũng sẽ có người tính cách mạnh mẽ phản kháng lại cô ả, thậm chí cũng không phải không có người báo lên tận công an.

Chỉ là, cha mẹ của Vu Giai Hâm có nhân mạch, sau khi thuê người giúp xử lý xong chỉ đơn giản đền cho đối phương một nghìn đồng để dẹp yên chuyện.

Sau này nên là thế nào thì vẫn cứ như vậy, trực tiếp khiến người không thể chịu đựng được nữa mà phải chuyển trường.

Đợi sau khi Vu Giai Hâm phát hiện ra Ngưu Tĩnh Di chưa bao giờ biết phản kháng là cô ả như lên cơn nghiện, chỉ cần tâm trạng không tốt là sẽ gọi Ngưu Tĩnh Di ra ngoài dày vò tàn nhẫn một phen.

Túm tóc, nhéo tai chỉ là mấy chuyện nhỏ thôi.

Thậm chí có một ngày, Vu Giai Hâm còn dẫn theo mấy tên du côn chặn Ngưu Tĩnh Di đang định tan học về nhà trong một con ngõ nhỏ rồi sờ soạng khắp người cô ấy.

Một tên du côn trong số đó thấy nửa bên má phải của Ngưu Tĩnh Di không có vết bớt, thoạt nhìn rất mọng nước và ưa nhìn, lập tức, trong lòng gã sinh ra suy nghĩ dâm tà.

Ngưu Tĩnh Di sống chết không chịu, là Vu Giai Hâm kêu người túm tóc cô ấy, bắt cô ấy phải làm cho xong.

Sau khi đám du côn này rời đi, Ngưu Tĩnh Di chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất với vẻ mặt tuyệt vọng.

Cô ấy run rẩy mặc lại áo trên người, sau đó chỉnh lại mái tóc, nhấc bước chân lảo đảo đi về nhà.

Hôm ấy, thời gian cô ấy về nhà muộn hơn hẳn những ngày trước, nhưng về đến nhà lại không được đối diện với sự quan tâm mà là chỉ trích.

Cha mẹ chỉ trích cô ấy đã học hành không giỏi lại còn dám học người ta đi chơi đến muộn mới về.

Hôm mấy, cha Ngưu và mẹ Ngưu vừa vặn cãi nhau, mẹ Ngưu vì tức giận mà ném vỡ không ít đồ, nhìn thấy đứa con gái về muộn là bà ta lập tức trút hết cơn giận, chửi cô ấy một trận.

Ngưu Tĩnh Di cắn chặt môi, không để nước mắt của mình chảy xuống, mẹ Ngưu vì muốn con gái nghe theo sự quản giáo mà quyết định cắt luôn phần cơm tối nay của cô ấy.

Ngưu Tĩnh Di trở về phòng ngồi lặng lẽ trên giường, không nhịn được mà nghĩ cuộc sống như vậy phải đến khi nào mới có thể kết thúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận