Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 949: Chưa Phải Trả

.



Chương 949: Chưa Phải Trả

Chương 949: Chưa Phải Trả

Đôi mắt của Đồng Lỗi đỏ ngầu, lúc này anh ta đã không còn một chút lý trí nào nữa, trong đầu chỉ còn lại đúng một suy nghĩ, đó chính là chém chết tên đàn ông chó này.

Gian díu có thể gian díu đến tận nhà anh ta, đúng là chán sống rồi mà!

Đồng Lỗi là con một trong nhà, vì năm ấy kế hoạch hóa gia đình cho nên nhà họ Đổng chỉ có mỗi một đứa con là anh ta, từ nhỏ khó tránh khỏi đã được nuôi như bảo bối.

Cộng thêm Đồng Lỗi trời sinh nóng tính, ở nhà lại càng nói một là một, hai là hai.

Cũng may, anh ta cũng không phải loại người vô lý sinh sự, cũng có thể nghe lọt tai lời cha mẹ nói.

Nhà họ Đồng giàu có cho nên đợi đến khi Đồng Lỗi nói muốn kết hôn, cha mẹ nhà họ Đồng trực tiếp mua ngay một căn nhà ở Thanh Bình cho anh ta, sau khi kết hôn, anh ta không muốn đi làm, cha mẹ lại càng nhiều lần trợ cấp cho.

Còn điều kiện gia đình của Tôn Thiến Tuyết bình thường nhưng vẻ ngoài lại đẹp mắt, hai người là bạn học đại học, mấy năm nay nhà họ Tôn cũng có không ít chỗ đều dựa vào nhà họ Đồng.

Điều này cũng dẫn đến việc ở trong cuộc hôn nhân này, Đồng Lỗi vẫn luôn đứng ở địa vị chủ đạo, bây giờ xảy ra chuyện như thế anh ta lại càng không thể để yên hơn, cảm thấy quyền uy của người đàn ông bị người khác khiêu khích.

Sự xuất hiện của anh Diêu đã khiến Đồng Lỗi cảm thấy mình bị sỉ nhục cùng cực.

Nghĩ đến chiều cao một mét tám mươi của mình, vẻ ngoài cũng được tính là một chàng trai có tinh thần, hồi còn ở trường học cũng có vài nữ sinh theo đuổi anh ta, nhưng bây giờ vợ anh ta lại ngoại tình, đã thế còn tìm một tên xấu xí, chẳng có một chỗ nào so được với anh ta, thế này bảo anh ta làm sao mà nhịn được?

Đồng Lỗi vừa lên cơn một phát, ngoại trừ cha mẹ nhà họ Đồng ra là không ai có thể khuyên được, điều này cũng dẫn đến việc đợi khi người đã bình tĩnh lại thì anh Diêu đã nằm trên sàn hấp hối rồi.

Đợi Đồng Lỗi dừng tay, Tôn Thiến Tuyết lập tức báo cảnh sát ngay, sau đó gọi điện cho cấp cứu.

Đáng tiếc, lúc này đang là giờ cao điểm buổi tối, đợi khi xe cấp cứu tới nơi thì anh Diêu đã gần lạnh toát rồi.

Đồng Lỗi đúng theo lẽ thường bị cảnh sát dẫn đi.

Sau khi tìm hiểu quá trình sự việc một lượt, ánh mắt các viên cảnh sát nhìn anh ta cũng không khỏi mang theo vài phần đồng cảm.

Bị vợ nhà mình cắm sừng, Đồng Lỗi đã làm ra chuyện mà rất nhiều người đàn ông muốn làm, nhưng cũng tương tự, thứ đợi chờ anh ta chính là chiếc còng bạc lạnh lẽo.

Vì bị tình nghi giết người do lên cơn kích động, cuối cùng Đồng Lỗi bị phán ngồi tù mười năm.

Hình ảnh cuối cùng trong thiên nhãn dừng lại ở cảnh cha mẹ nhà họ Đổng túm tóc Tôn Thiến Tuyết và chửi cô ta là dâm phụ, phá hoại gia đình, còn cả ánh mắt hối hận của Đồng Lỗi.

Vệ Miên thở dài một tiếng, lúc nhìn về phía người đàn ông trước mặt cũng khó tránh khỏi mang theo một chút sự khác thường.

Vừa rồi cô đã để ý đến thời gian sự việc phát sinh, chính là hai ngày sau!

Vệ Miên đã bấm ngón tay tính toán sinh thần bát tự của Đồng Lỗi rồi, nếu anh ta có thể trốn thoát được họa tù tội lần này thì cuộc sống sau này gần như tương đương với nằm chơi.

"Năm nay Đổng tiên sinh hai mươi tám tuổi, là con một trong gia đình, từ nhỏ gia đình đã sung túc, chưa từng phải chịu khổ gì cả."

"Năm anh lên sáu tuổi từng một mình đi lên núi, khi ấy suýt chút nữa thì táng thân nơi miệng cọp nhưng không biết tại làm sao, con hổ ngậm anh đi xong lại không ăn thịt anh, sau một ngày rưỡi anh mới được gia đình tìm thấy, tuy rằng không bị thương gì cả nhưng vẫn bệnh nặng một trận vì bị kinh sợ."

"Từ đó về sau anh không còn đi lên núi nữa, cũng sinh ra bóng ma tâm lý đối với ngọn núi ở quê kia, sau khi trưởng thành lại càng không muốn về đó sinh sống."

"Năm hai mươi sáu tuổi anh kết hôn, vợ anh là bạn học đại học của anh, kết hôn đã được hai năm, tính đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có con, không phải vì nguyên nhân sức khỏe mà là có ý thức tránh thai, bởi vì vợ anh không thích trẻ con, tôi nói có đúng không?"

Lúc này, Đồng Lỗi từ từ khép lại cái miệng đang há hốc vì quá mức ngạc nhiên, anh ta không khỏi cảm thấy vô cùng bội phục Vệ Miên.

Không có người nào biết tại sao anh ta lại bài xích cuộc sống ở quê nhà đến thế mà chỉ nghĩ anh ta giống như những người trẻ tuổi hiện nay, thích sống ở bên ngoài hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận