Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 770: Đôi Mắt To Tròn Xoe

.



Chương 770: Đôi Mắt To Tròn Xoe

Chương 770: Đôi Mắt To Tròn Xoe

Cho dù bên ngoài là gió mưa bão bùng thế nào thì Bích Thủy Viên Lâm vẫn giống như trước đây, bình yên hợp ý người.

Giang Dao gọi người chồng Điền Hồng Kiên ở tận Philippines xa xôi về nhà, sau đó hai người dẫn con đến tận cửa trịnh trọng cảm ơn Vệ Miên.

Nếu không nhờ có cô thì chắc chắn Viên Viên đã bị người hại rồi, như thế có khác gì moi tim móc phổi của người làm cha làm mẹ như bọn họ đâu.

"Không có gì, em cũng chỉ thấy con bé Viên Viên này đáng yêu, hơn nữa gặp phải chuyện như vậy, bất cứ người nào cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."

Vệ Miên ngồi xổm xuống xoa đầu Viên Viên.

"Chị ơi, em nói với chị một bí mật nhé." Trong đôi mắt to tròn xoe đó của Viên Viên tràn đầy vẻ thích thú, cô bé liếc mắt nhìn cha mẹ rồi mới sáp đến bên tai của Vệ Miên, thì thầm: "Sau này em không cần phải học vẽ nữa."

Lời thì thầm mà đứa trẻ nghĩ nhưng trên thực tế âm lượng cũng không hề nhỏ, Giang Dao và Điền Hồng Kiên đứng ở bên cạnh đều nghe thấy được.

Trong mắt hai người họ đều lóe lên vẻ tự trách và hối hận sâu sắc, đều tại bọn họ chưa bao giờ từng tôn trọng nguyện vọng của con.

Trước đây Viên Viên đã từng nói không muốn học vẽ nhưng bọn họ lại không chịu hỏi nguyên nhân, chỉ nghĩ đứa trẻ ham chơi, lại còn dạy dỗ cô bé một trận.

Nếu không nhờ có Vệ Miên giúp đỡ mà thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn hai người họ sẽ phải hối hận đến hết đời mất.

Nghĩ đến đây, ánh mắt bọn họ nhìn Vệ Miên lại càng biết ơn vô cùng.

Vệ Miên mời một nhà ba người ngồi xuống sô pha, Ngưu Tĩnh Di nhanh chóng bưng trà nước và sữa bò cho trẻ em lên, sau khi khách sáo và từ chối một phen, cảm xúc của Giang Dao cũng đã tốt hơn một chút, lúc này mới hỏi đến chuyện mà mình vẫn luôn rất tò mò.

"Tiểu Miên, rốt cuộc em... làm nghề gì vậy?"

Nói xong, cô ta sợ Vệ Miên hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

"Chị chỉ tò mò không biết làm thế nào mà em biết được chuyện tên cầm thú họ Hoàng sẽ làm, đến ngay cả một người làm mẹ như chị mà còn không phát hiện ra."

Giang Dao không có ác ý gì hết, cô ta chỉ đơn thuần tò mò mà thôi, trước đây biết một mình Vệ Miên sống ở chỗ này cũng khiến cô ta cảm thấy rất kỳ quái.

Một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi có thể sống một mình trong căn biệt thự xa hoa như thế chắc hẳn là một phú nhị đại rồi!

Tuy rằng thường xuyên có đủ thể loại người khác nhau tới đây nhưng Giang Dao chưa bao giờ từng suy nghĩ theo chiều hướng không tốt, chủ yếu là vì thái độ của mấy người kia đều rất cung kính.

Thậm chí có một vài người trong số đó cô ta đã từng nghe nói đến hoặc là có quen biết, thân phận và địa vị tuyệt đối đều không thấp, điều này khiến cho Giang Dao lại càng tò mò về thân phận của Vệ Miên hơn.

Sau đó, cô ta mượn danh nghĩa tặng bánh quy để qua đây tiếp xúc với Vệ Miên, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thân thiết với người quen sơ, có vài thứ không thích hợp để hỏi ra mà chỉ có thể nín nhịn trong lòng, chứ trên thực tế cô ta đã tò mò sắp chết luôn rồi.

Nhưng sau chuyện lần này, cô ta cứ cảm thấy Vệ Miên là một người có một chút kiến thức huyền học, nếu như vậy đã có thể giải thích được tại sao tại sao mấy người kia lại cung kính với cô như thế.

Vệ Miên nghe được lời này của cô ta mà lập tức bật cười: "Nghề chính của em là sinh viên, còn nghề phụ ấy hả..."

"Nghề phụ là thiên sư, am hiểu xem quẻ, bắt quỷ, trừ tà, đoán mệnh."

Giang Dao lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế, thật sự giống như cô ta đã suy đoán, Vệ Miên thật sự có chút bản lĩnh về huyền học.

"Cho nên hôm đó em đã nhìn ra được Viên Viên sẽ gặp nguy hiểm?"

"Đúng." Vệ Miên thu lại nụ cười rồi nhìn về phía hai vợ chồng ngồi trước mặt, trong giọng điệu mang theo vài phần ý vị sâu xa: "Hai vị có thể bồi dưỡng Viên Viên ở phương diện âm nhạc vì hướng phát triển sau này của cô bé sẽ nằm ở đó, nhưng cũng chú ý đừng đốt cháy giai đoạn, việc học quá nặng chỉ sợ sẽ mang lại tác dụng trái ngược."

Cô có thể lý giải được tâm lý mong con gái thành rồng thành phượng của hai vợ chồng nhưng đứa trẻ còn nhỏ như thế, mỗi ngày đến ngay cả thời gian chơi còn không có mà luôn phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, cho dù tâm trạng không tốt cũng chỉ biết trốn đi mà trộm khóc, thật sự là một đứa trẻ quá mức hiểu chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận