Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1098: Mơ

.



Chương 1098: Mơ

Chương 1098: Mơ

Vệ Miên thu hồi tầm nhìn và mỉm cười: "Thật ngại quá Phương tiên sinh, tôi chỉ cảm thấy khá tò mò về tướng mặt của cô Hoàng đây, có điều, vẫn là chuyện chính quan trọng hơn, Phương tiên sinh muốn xem bói về chuyện gì?"

Phương Hiểu Lượng nhìn gương mặt của bạn gái rồi lại nhìn Vệ Miên, không biết tướng mặt mà cô nói có ý gì, ngày nào anh ta cũng ở bên cạnh Hoàng Nhị Muội nhưng cũng không nhìn ra được cô ta có gì khác với những người khác.

"Tôi muốn bói, ừm... không phải tôi muốn bói chuyện gì mà là nửa tháng gần đây tôi liên tục nằm mơ, nên muốn tới tìm đại sư để xem giúp cho, xem có phải là dự báo chẳng lành gì hay không?"

Vệ Miên đẩy hai tách trà qua đó: "Mơ thấy gì?"

Phương Hiểu Lượng ôm tách trà trong tay và hồi tưởng cẩn thận lại cảnh tượng trong mơ, suốt nửa tháng nay, ngày nào anh ta cũng có thể mơ thấy được, cứ cảm thấy nó quái quái thế nào ấy, hơn nữa còn nhớ cảnh tượng trong mơ vô cùng rõ ràng.

"Gần đây tôi luôn có thể mơ thấy chuột, mơ thấy có chuột vào nhà, không chỉ có một con mà là chuột chạy khắp nhà, còn rơi xuống áo tôi, có vung thế nào cũng không rớt được..."

Phương Hiểu Lượng vừa nghĩ đến cảnh tượng đó là cả người đều tê dại, nhờ phúc của rất nhiều quyển sách và bộ phim mà mình từng xem trước đây khiến anh ta vô cùng ghét chuột, cái thứ mang không biết bao nhiêu vi trùng vi khuẩn đó làm anh ta chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy gớm ghiếc rồi.

Trong tiểu khu mà anh ta sống trước đây cũng từng loạn vì chuột, cho dù nhà anh ta không có nhưng Phương Hiểu Lượng vẫn không dám ở đó nữa, anh ta trực tiếp trả phòng mà đổi sang một tiểu khu có điều kiện vệ sinh tốt hơn.

Loại cảm giác bị chuột bò lên khắp người trong mơ đó, chỉ cần anh ta vừa mới nghĩ đến là cả người đã không nhịn được mà run lên, nếu không phải vì mình là một người đàn ông thì e rằng đã la hét chói tai luôn rồi.

Lúc này, Phương Hiểu Lượng vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi mà không phát hiện ra tầm nhìn của Vệ Miên đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.

"Ấn đường của Phương tiên sinh xanh xao, có thể thấy gần đây vận thế bị ngăn trở, mà anh mơ thấy chuột cũng không phải điềm lành gì đâu."

"Mắt của chuột rất sáng, đầu óc thông minh nhưng chúng lại biết cắn nát đồ, mang tới ôn dịch và bệnh tật, tượng trưng cho cái chết, hỗn loạn, bệnh tật và ô uế."

"Mơ thấy chuột rơi vào áo mà lại không hất ra được cũng là một dấu hiệu cảnh cáo trước, có người mà anh rất tin tưởng đang gièm pha về anh."

"Mà chuột trong mơ lại chạy loạn quanh nhà, khỏi cần tôi nói chắc là Phương tiên sinh cũng có thể đoán được rồi chứ."

Sắc mặt của Phương Hiểu Lượng trắng bệch, không nói rõ được là bị chuột dọa sợ hay là nghĩ đến ý nghĩa của chuột chạy loạn nhà là gì nữa.

Bị người mà mình tin tưởng gièm pha, bên cạnh Phương Hiểu Lượng có không ít anh em bạn bè và anh ta chẳng muốn phải nghi ngờ một người nào hết, cho nên người mà mình tin tưởng này là ai thì anh ta thật sự không nghĩ ra được.

"Vậy... vậy tôi phải làm thế nào bây giờ?"

Vệ Miên bưng cốc trà lên nhấp nhẹ một hớp, sau đó mới lặng lẽ đáp: "Từ tướng mặt của Phương tiên sinh có thể nhìn ra được anh là một người làm ăn, chỉ sợ rằng việc kinh doanh cũng không nhỏ, gia sản mấy trăm vạn vẫn có, tôi nói có đúng không?"

Phương Hiểu Lượng cười lúng túng: "Không... không đến mức đó đâu."

Anh ta liếc mắt nhìn Hoàng Nhị Muội với vẻ hơi khẩn trương, thấy trên gương mặt của cô ta không có vẻ gì khác biệt mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vẻ mặt của Vệ Miên cũng không có sự thay đổi quá lớn mà vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, nhưng lời nói ra lại như búa giáng vào đầu.

"Phương tiên sinh đã từng ly hôn rồi đúng không? Hơn nữa, nguyên nhân ly hôn còn là vì anh đã ngoại tình trong hôn nhân, thế nhưng sau khi ngoại tình lại sử dụng một vài thủ đoạn để đổ tội danh này lên người cô vợ cũ của mình, cuối cùng khiến đối phương chỉ được chia một phần gia sản cực ít, tôi nói có đúng không?"

"Cô... cô nói lung tung gì đấy?"

Sắc mặt của Phương Hiểu Lượng chợt thay đổi, nghe được lời của Vệ Miên là lập tức lớn tiếng quát một câu, bộ dáng chột dạ này, nếu nói trong lòng không thấp thỏm thì chỉ sợ rằng sẽ chẳng có ai tin.

Vệ Miên nhướn mày: "Có phải nói lung tung hay không thì trong lòng Phương tiên sinh tự hiểu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận