Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1115: Một Khoản Tiền To

.



Chương 1115: Một Khoản Tiền To

Chương 1115: Một Khoản Tiền To

Dù sao thì tay chân của bà ta cũng khỏe mạnh, có thể tự chăm sóc cho mình được, qua đó sống cũng khá là mất tự nhiên.

Mấy hôm nay bà Lương đều đang nghĩ nên sử dụng món tiền này như thế nào, bà ta đã vất vả hơn nửa đời người đều không nỡ tiêu tiền, bây giờ già rồi lại phát tài to nên chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống tuổi già thật vui vẻ.

Cho nên mới sáng sớm hôm nay bà ta đã đến tiệm làm đầu để uốn tóc, dự định lát nữa sẽ đến trung tâm thương mại để mua mấy bộ quần áo, mua thêm cho cả con gái, con rể và cháu trai cháu gái vài bộ, mọi người cùng chung vui.

Lương Hạo Nhiên nhìn ra được địa khố trên gương mặt của bà lão đỏ hồng, chứng mình sắp tới sẽ có thêm bất động sản mới nên cũng thuận tiện chúc mừng một phen khiến cho bà lão cười càng thêm xán lạn, các nếp nhăn trên gương mặt đã hằn thành một bông hoa cúc.

Bà ta quả thật đang có suy nghĩ này, người trong nước đều có chấp niệm đối với việc mua nhà, tiền nhiều rồi là muốn mua thêm nhà, cho dù là để không cũng được.

Cũng không thể bỏ hết tiền vào trong ngân hàng, mà căn nhà của gia đình con gái lại hơi nhỏ, nhân cơ hội này đổi luôn một căn rộng hơn cho cô ta, nói đến mua nhà là bà ta còn muốn mua thêm mấy thứ khác.

Lúc này, Vệ Miên vẫn luôn nhìn về phía bà Lương, cung mệnh của bà ta đầy đặn, vốn nên là một người có mệnh cách viên mãn, nhưng sau khi khoản tiền to kia vào tài khoản là đột nhiên cung mệnh bị một luồng khí đen bao phủ.

Chỉ là luồng khí đen này sẽ không ứng nghiệm trong thời gian gần, ít nhất cũng phải một năm sau mới xuất hiện.

Kết hợp với cung tử nữ của bà Lương cho thấy sự thay đổi này có liên quan đến cuộc hôn nhân của con gái mà trong lòng Vệ Miên đã có suy đoán.

Nhân lúc hai người nói chuyện, cô bèn mở thiên nhãn ra nhìn một lượt, lòng thầm nói quả nhiên là như thế.

Cho nên đợi khi bà Lương đứng dậy định rời đi, đột nhiên cô mở miệng gọi người lại.

"Thưa bà, năm nay bà đã sáu mươi thêm năm, trong nhà có sáu anh em chị em, trong ba chị em gái có một người là nhận nuôi."

"Hồi bà còn trẻ hôn nhân vất vả, người chồng đầu tiên của bà chết bất ngờ vào năm thứ hai sau khi hai người kết hôn, năm năm sau mới kết hôn với người chồng thứ hai, cùng năm đẻ được một cô con gái."

"Nhưng sau năm năm bà và người chồng thứ hai kết hôn thì ông ta cũng gặp sự cố bất ngờ, may mắn giữ lại được một mạng nhưng cả đời lại tàn tật, bảy năm trước đã qua đời."

Bà Lương: "..."

Bà ta đã kinh ngạc lắm rồi, trước đây bà ta không ở Thanh Bình cho nên bên này hoàn toàn không có người nào biết chuyện hồi còn trẻ của bà ta.

Cũng chính vì người chồng đầu tiên chết ngay vào năm thứ hai của cuộc hôn nhân nên ở quê nhà đều đồn rằng bà ta khắc chồng, cái danh này đã bám theo bà ta rất nhiều năm trời.

Cho nên bà ta không muốn nhắc đến một câu nào về người chồng cũ, thậm chí cũng không nói nửa lời với con gái mình.

Cho dù bà ta có thể hiện ra bản thân không để ý đến đâu, còn luôn nói phong kiến mê tín nhưng trên thực tế bà Lương lại tin rằng mình khắc chồng thật, bằng không làm sao có thể giải thích được người chồng đầu tiên lại chết ngay sau khi kết hôn được một năm, mà người chồng thứ hai cũng gặp sự cố ngoài ý muốn, sau đó còn tàn tật, đi trước cả mình chứ.

Nhưng bà ta không muốn thể hiện ra ngoài và cũng không muốn khiến những điều này trở thành nhược điểm để công kích mình.

Vừa rồi Vệ Miên còn nhắc đến chuyện một người trong số mấy anh chị em của bà ta là con nuôi, đây chính là bí mật mà không một ai ở nhà họ Lương biết nhưng bây giờ lại bị nói ra.

"Sao... sao cô biết được?"

Vệ Miên mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi không chỉ biết được mấy chuyện này mà tôi còn biết bà đột nhiên kiếm được một khoản tiền to là vì trong tay có cổ phần ban đầu của công ty đó, bây giờ công ty đã lên thị trường nên bà lập tức bán hết toàn bộ cổ phần ban đầu của mình đi với cái giá trên trời, tôi nói có đúng không?"

"Đúng đúng đúng!" Ánh mắt của bà Lương nhìn về phía Vệ Miên không khỏi mang theo sự kính sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận