Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 266: Liệu Bọn Họ Có Cho Rằng Cô Đang Chém Gió Không

.



Chương 266: Liệu Bọn Họ Có Cho Rằng Cô Đang Chém Gió Không

Chương 266: Liệu Bọn Họ Có Cho Rằng Cô Đang Chém Gió Không

Sau khi bùa chú cắm vào trong đất cũng không thể trông thấy được điểm khác thường gì từ vẻ ngoài, trước khi khởi động, cho dù có người đi ngang qua khu vực này cũng sẽ không phải chịu bất cứ một ảnh hưởng nào hết.

Đây chính là trận pháp mà "khốn" trong diệt hồn trận cần phải dùng đến, tiếp theo đó chính là "diệt."

Vệ Miên một lần nữa móc ra chín lá bùa giấy màu đỏ, chỉ là lần này cô không thể lập tức bố trí trận pháp thành công, mà phải tìm ra được mỗi một vị trí của trận thạch, sau đó thi pháp cho từng lá bùa một cắm vào lòng đất.

Ngoài mặt chỉ thấy hình thái của diệt hồn trận không có quy tắc gì cả, trông như một đứa trẻ con tùy tiện vẽ lung tung mà thôi, nhưng trên thực tế trong này lại hầm chứa thông tin của các phương vị như tinh túc, ngũ hành, thiên can địa chi, vô cùng vi diệu.

Nếu có bất cứ một khu vực nào xuất hiện sơ suất vậy toàn bộ sự cố gắng trước đó đều như đổ sông đổ bể hết, cho nên Vệ Miên đã phải thông qua vô số lần thôi diễn trận pháp này, sau khi xác nhận không có vấn đề mới bắt tay vào làm.

Đợi toàn bộ chín lá bùa đều chui vào trong lòng đất, đột nhiên giữa khu đất bằng nổi lên một cơn gió nhẹ, cơn gió nhẹ này thổi qua khiến chú hai Trịnh lại có một chút cảm giác khác thường.

Cụ thể là cảm giác gì thì ông ta không nói rõ được, chính là khiến người cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Vệ Miên lau mồ hôi ở góc trán: "Được rồi, kêu Trịnh Hằng qua đây đi."

Chú hai Trịnh vừa nghe vậy đã vội vàng gọi điện thoại cho Trịnh Hằng, kêu anh ta qua đây.

Lúc này, Trịnh Hằng đang ở dưới núi đợi sẵn, vừa nhận được điện thoại đã lập tức lái xe đi lên núi ngay.

"Vừa vặn chú cũng muốn gặp tiểu thiên sư họ Vệ mà cha cháu đã nói."

"Đúng, chúng ta đều phải gặp một lần, lão Trịnh cũng đã khen cô gái đó không ngớt miệng đấy."

Hai người đang nói chuyện chính là Từ Chính Phong và Quách Trĩ vừa rồi còn ở căn nhà lớn của nhà họ Trịnh, hai người mang danh nghĩa là bảo vệ Trịnh Hằng để tới đây gặp mặt Vệ Miên.

Rất nhanh, chiếc xe đã láo vào biệt thự giữa sườn núi, hai người đều là những nhân vật nổi danh lừng lẫy trong giới huyền học lần đầu tiên được gặp tiểu thiên sư có thiên phú dị bẩm trong miệng người bạn lâu năm.

Chỉ vừa mới gặp mặt mà ấn tượng của hai người họ đối với Vệ Miên đã vô cùng không tồi rồi.

Cô gái trẻ này có độ tuổi không lớn nhưng linh khí quanh người lại dồi dào hơn nữa còn thuần khiết và trong trẻo, vừa liếc mắt nhìn một cái đã biết đối phương lợi hại hơn bất cứ một tiểu bối nào trong nhà mình rồi, chẳng trách mà lại có năng lực như thế.

"Cô chính là Vệ tiểu hữu, Vệ Miên phải không? Tôi là Quách Trĩ của nhà họ Quách tại thủ đô." Quách Trĩ cười ha hai tiến lên một bước, dẫn đầu chào hỏi Vệ Miên.

Vệ Miên liếc mắt nhìn đối phương: "Chào Quách đạo hữu."

Đã có mở đầu rồi, Quách Trĩ cũng tiện trò chuyện tiếp hơn, ông ta cười ha ha nói: "Nghe nói hôm nọ, Vệ tiểu hữu đã đánh lùi tà vật kia một mình, không biết kế tục từ ai?"

Vệ Miên im lặng.

Nếu cô nói kế tục ở Chính Dương Tông, liệu bọn họ có cho rằng cô đang chém gió không?...

Trong lúc nhất thời, Vệ Miên cũng không biết mình nên nói gì nữa, Từ Chính Phong ở bên cạnh còn tưởng cô không tiện nói nên vội vàng tiến lên giải vây.

"Được rồi, mấy chuyện này để sau hãy nói, trước mắt vẫn là chính sự quan trọng hơn, lát nữa là trời tối rồi, không tranh thủ một chút là thứ đó sẽ lại qua đây..."

Quách Trĩ vừa nghe thế cũng vội thu lại suy nghĩ muốn hỏi thăm.

Bây giờ đã hơn năm giờ chiều, cách lúc trời tối còn chưa tới hai tiếng đồng hồ nữa, trong khoảng thời gian này Trịnh Hằng vẫn an toàn, hình như cái thứ đó không thể xuất hiện vào ban ngày, lần nào tới tìm anh ta cũng toàn vào buổi tối.

Chú hai Trịnh thấy vẫn còn thời gian nên dứt khoát kéo Trịnh Hạo xuống núi một chuyến, đóng gói một ít đồ ăn rồi mang về. Tối hôm nay còn phải chiến đấu một trận ác liệt nữa.

Bảy giờ, trời đã dần dần trở tối.

Lúc này, Vệ Miên cũng đã ăn cơm xong, cô ngẩng đầu nhìn trời rồi gọi Trịnh Hằng qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận