Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 296: Chỉ Cần Vẫn Gửi Bán Ở Chỗ Anh Ta Là Được!

.



Chương 296: Chỉ Cần Vẫn Gửi Bán Ở Chỗ Anh Ta Là Được!

Chương 296: Chỉ Cần Vẫn Gửi Bán Ở Chỗ Anh Ta Là Được!

Cô ta cũng không quan tâm đối phương có trùng tà hay không nhưng nhất định phải trút cực tức này ra.

Cho nên cho cô ta xem camera chỉ để khiến cô ta mắc ói mà thôi, sau đó vẫn còn mấy cái camera ở nhà kia nữa, phải biết rằng, camera ở nhà Cao Nhất Phí còn nhắm thẳng vào giường!...

Mấy hôm nay Vệ Miên vừa vặn có thời gian rảnh rỗi, vì thế cô lấy ngọc phù đã điêu khắc xong trong khoảng thời gian này, lại thuận tiện cầm thêm mấy lá bùa bình an mà mình vẽ, sau đó mang đến tiệm đồ cổ của Trần Đại Bằng.

Trần Đại Bằng đã sớm nóng lòng như lửa đốt rồi, nhưng anh ta cũng không dám giục Vệ Miên, bây giờ thấy người cuối cùng cũng mang đồ tới mới yên tâm được.

Chỉ cần vẫn gửi bán ở chỗ anh ta là được!

Lần này, Vệ Miên tổng cộng mang năm miếng ngọc phù tới, đều là loại bảo vệ bình an, ngược lại phù chú cũng có mấy lá là chiêu tài, còn có trấn trạch, trừ tà, cô đưa số hàng tồn còn sót lại kia của mình qua, nếu cần thì cô có thể vẽ thêm.

Về phần định giá, cô kêu Trần Đại Bằng cứ tự mình quyết định.

Trần Đại Bằng nhìn thấy mấy miếng ngọc phù đó mà nôn nóng muốn giữ lại hai miếng, cho vợ và cho con mỗi người một miếng, về phần bản thân anh ta, đeo một lá bùa chú là được rồi.

Còn cả người anh em thích đăng tin vào nhóm bạn bè – Cương Tử kia, tên thật là Phùng Hiến Cương, anh ta đã giục rất nhiều lần rồi, bây giờ có hàng một cái là Trần Đại Bằng ngay lập tức thông báo cho anh ta.

Không lâu sau, một chiếc xe việt dã đã dừng lại trước cửa quán của Trần Đại Bằng, một người đàn ông mặc áo khoác da bước từ trong xe xuống.

Sau khi xuống xe, anh ta vuốt tóc vài cái rồi sau đấy mới đóng cửa xe, đi vào quán.

"Đại Bằng, bùa bình an kia đang ở đâu, mau cho tôi xem!"

Người còn chưa vào mà giọng đã truyền vào trước, Trần Đại Bằng cẩn thận đặt cái chén ngọc trong tay vào hộp gấm, lúc này mới nâng mắt lên nhìn về phía người ta.

"Không phải ông nói ra ngoài chơi rồi à, sao lại tới đây nhanh như vậy."

Trần Đại Bằng vừa nói vừa đi vào trong quầy hàng.

Phùng Hiến Cương soi cái gương trên tủ quầy để chỉnh vài sợi tóc mai, sau khi xác nhận nó phù hợp với hình tượng con người thành công của anh ta mới hài lòng gật đầu.

"Ông vừa gọi điện thoại cái là tôi phải vội vàng chạy tới đây ngay, bằng không lát nữa bị người mua trước, tôi sẽ hối hận đến ứa gan ứa mật mất."

Anh ta và Trần Đại Bằng thân đến mức có thể mặc chung một cái quần nên hiển nhiên cũng biết rất rõ chuyện vào một khoảng thời gian trước, lại càng biết chính vì mình luôn thích đăng tin vào vòng bạn bè nên mới xảy ra cơ sự như vậy.

Trần Đại Bằng không nói với anh ta chuyện Cao Van Lan đã chọn hồn phi phách tán cho nên mấy hôm nay, Phùng Hiến Cương vẫn luôn sống trong thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Cao Vân Lan sẽ tới tìm mình.

Thậm chí anh ta còn không dám ở nhà vì sợ bị người ta tìm tới.

Anh ta sợ mất mặt vì chuyện này cho nên cũng không nói với bất cứ ai.

Phùng Hiến Cương cầm bùa bình an được làm bằng ngọc kia trong lòng bàn tay mà chỉ cảm thấy có một dòng chảy ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay ra khắp cơ thể mình, cả người đều ấm áp vô cùng cứ như thể được âm trong suối nước nóng, dễ chịu khỏi nói.

"Đúng là một vật tốt."

Anh ta không nhịn được mà cảm thán thành tiếng, sờ miếng ngọc mà thích không rời tay được.

Trần Đại Bằng thấy anh ta thích như vậy mới kiến nghị: "Làm một cái chứ?"

Phùng Hiến Cương nhìn ngọc phù trong tay rồi lại nhìn phù chú trong hộp gốm: "Giá thế nào?"

Trần Đại Bằng chỉ vào ngọc phù trong tay đối phương rồi giơ ba ngón tay lên, sau đó chỉ vào phù chú trong hộp gấm và giơ năm ngón.

Phùng Hiến Cương sững sờ nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra ý của đối phương, anh ta liếc qua liếc lại hai bên, sau đó nghiến răng cầm ngọc phù trong tay: "Tôi lấy cái này."

"Đều là anh em, tôi cũng không hại ông làm gì, đại sư gửi bán mấy lá bùa hộ thân này ở chỗ tôi, cửa tiệm có thể ăn được hai phần, mà hai phần này tôi đã nhường cho ông rồi đấy, ông trả cho tôi hai trăm bốn mươi vạn cho miếng ngọc phù đó là được."

"Thế mới là anh em chứ!"

Phùng Hiến Cương còn tưởng mình phải trả ba trăm vạn, giờ được giảm sáu mươi vạn đã là lời lắm rồi, vì thế anh ta chuyển tiền một cách vô cùng sảng khoái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận