Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 823: Giống Như Sự Lo Lắng Tới Từ Người Mẹ

.



Chương 823: Giống Như Sự Lo Lắng Tới Từ Người Mẹ

Chương 823: Giống Như Sự Lo Lắng Tới Từ Người Mẹ

Trong nháy mắt, ngọn lửa lớn cháy hừng hực bùng phát trên người con cương thi bay, trong mộ thất tối tăm, một sinh vật hình người bị ngọn lửa hoàn toàn bao phủ, đang không ngừng kêu gào thảm thiết.

"Grào..."

Anh thi nghe thấy tiếng kêu này lập tức quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy ngọn lửa lớn đó, nó hét lên một tiếng chói tai, sau đó bổ nhào về phía ngọn lửa.

"Grào..."

"Oa..."

Cương thi bay vốn đã thoi thóp phát hiện ra sự xuất hiện của anh thi đột nhiên la to một tiếng, cho dù biết chúng đã mất đi thần trí nhưng Vệ Miên vẫn có thể cảm giác được sự sốt ruột toát ra từ trong tiếng kêu đó.

Giống như sự lo lắng tới từ người mẹ vậy.

"Grào..."

Thông qua ngọn lửa lớn cháy hừng hực, Vệ Miên có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể nhỏ bé kia lao đến sau đó xông thẳng vào trong lòng của cương thi bay, mà cương thi bay vốn đã bị thiêu đốt đến độ không thể nào nhúc nhích được nhưng lúc này vẫn cố gắng hết sức quay người mình đi, đè chặt anh thi bên dưới.

Cứ như thể làm như vậy có thể khiến anh thi giảm đi cơn đau đớn khi bị lửa thiêu đốt vậy.

Điều này khiến bàn tay vốn đang định đuổi cùng giết tận của Vệ Miên hơi dừng lại, cô lặng lẽ thu Ngọc Cốt Phiến về nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kia như cũ. Mộ thất tối tăm cũng vì ngọn lửa này mà sáng rực hẳn lên, chỉ còn lại mỗi tiếng kêu thảm thiết thi thoảng vang lên của anh thi ở bên dưới.

Cuối cùng, ngọn lửa cũng tắt, chỉ còn lại một đống tro tàn trên mặt đất có thể chứng minh đã có hai cương thi từng xuất hiện ở chỗ này.

Sát khí vốn tràn ngập bốn phía cũng vì sự tan biến của cương thi mà trở nên nhạt hơn rất nhiều, nhưng chỉ sợ vẫn cần đến mấy ngày.

Thật ra có thể dùng bùa chú để tịnh hóa nhưng Vệ Miên thật sự đã không còn sức lực nữa.

Cô "phụt" một tiếng, lại phun ra một ngụm máu nữa.

Cả người cũng như thoát lực mà dựa vào bức tường, thế nhưng cô hoàn toàn không thể đứng nổi được nữa, cứ vậy từ từ ngồi trượt xuống dưới.

Đang lúc cô dự định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc thì đột nhiên tầm nhìn lại bị một chùm sáng xuất hiện trong đống bụi mù thu hút.

"Sư thúc..."

"Sư thúc..."

"Vệ tiểu hữu..."

Những âm thanh trầm bổng truyền từ bên trên xuống, Vệ Miên nghe được giọng nói quen thuộc đang định đứng dậy nhưng đột nhiên trước mặt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. ...

Lúc Vệ Miên tỉnh lại một lần nữa đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Cô vừa cử động là Trịnh Hạo lập tức nhìn qua ngay, anh ta bước đến với vẻ mặt lo lắng vô cùng: "Sư thúc..."

"Cuối cùng sư thúc cũng tỉnh rồi, cô thật sự làm chúng tôi lo muốn chết mất, nếu không phải chú Quách nói cô chỉ thoát lực thì chỉ sợ tôi đã sợ chết luôn rồi."

Vệ Miên liếc mắt nhìn xung quanh, . Chỉ thấy quanh đây toàn là vách tường màu trắng như tuyết, lại nhìn bố cục và cách trang trí của căn phòng: "Ở bệnh viện à?"

Câu này vừa thốt ra, bản thân cô đã không nhịn được mà nhíu mày, sao giọng lại thành ra thế này?

Trịnh Hạo rõ ràng cũng nghe ra được, anh ta vội vàng cầm một cốc nước ở đầu giường đưa qua: "Sư thúc, cô uống miếng nước trước đi rồi tôi sẽ từ từ nói với cô."

Một chiếc ống hút được cắm bên trong cốc, bưng đến bên miệng Vệ Miên.

Có thể nói là chăm sóc vô cùng đến nơi đến chốn.

Vệ Miên hơi nghiêng mặt qua, uống một ngụm to từ cái cốc trong tay của Trịnh Hạo, nhưng vừa mới dùng sức hút đã có thể cảm giác được cơn đau truyền tới từ lồng ngực.

Cô không nhịn được mà hơi nhíu mày.

Xác định Vệ Miên đã tỉnh lại, có thể uống nước và có thể nói chuyện được, lúc này, một chút lo lắng còn sót lại trong lòng Trịnh Hạo đã hoàn toàn biến mất sạch, chỉ còn lại mỗi vẻ sùng bái vô cùng.

"Sư thúc, cô thật sự quá lợi hại luôn, nghe cha tôi nói thì cái thứ bên trong mộ huyệt kia tuyệt đối không đơn giản, chắc hẳn là một cương thi, sư thúc, vậy mà cô lại có thể một mình xử lý được một con cương thi..."

Vệ Miên cắn ống hút: "Không phải."

Trịnh Hạo vẫn đang lải nhải không ngớt: "Không phải gì nữa, sư thúc, cô đừng khiêm tốn quá, chú Quách cũng ở ngay đấy, chú ấy cũng đã kiểm tra qua chỗ đó rồi, nói chắc chắn là một con cương thi ít nhất cũng phải mấy trăm năm đạo hạnh!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận