Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 388: Tìm Chết

.



Chương 388: Tìm Chết

Chương 388: Tìm Chết

"Á!"

Phần lớn người đứng bên dưới lầu đều là nữ sinh, lúc này, người còn chưa rơi xuống mà sắc mặt của người nào cũng đã sợ đến trắng bệch, thậm chí còn có rất nhiều người che mắt không dám nhìn tiếp.

Vệ Miên nhắm chuẩn thời cơ rồi rút một lá bùa từ trong túi áo ra, nhanh chóng ném về phía đó.

Tốc độ của phù chú cực nhanh, dường như chỉ có một tàn ảnh màu vàng lóe lên, cuối cùng cũng bắt kịp nhân viên cứu hộ đang rơi xuống giữa không trung kia.

Lâm Huy cho rằng phen này mình chết chắc rồi nhưng không ngờ lúc cách mặt đất còn khoảng hai tầng nữa, hình như cơ thể bị một thứ gì đó đâm trúng, sau đó đột nhiên hướng rơi thay đổi, rớt thẳng xuống đệm khí.

"Phịch..."

Cùng lúc tiếp xúc với đệm khí, anh ta phản xạ theo điều kiện ôm đầu lăn một vòng trên đất.

Nhân viên cứu hộ lăn dưới đất khoảng hai vòng mới dừng lại.

"Lâm Huy!"

"Lâm Huy, cậu thế nào rồi?"

"Xe cứu thương!"

Hai nhân viên cứu hộ vốn đang ở dưới tòa nhà lập tức lao lên.

Hai người còn chưa đến nơi đã nhìn thấy một người bò dậy một cách vô cùng nhanh nhẹn trên chiếc đệm khí mềm oặt.

Lâm Huy đứng dậy với vẻ mặt sợ hãi, cả người run lên, sau đó anh ta giơ cánh tay và chân lên lần lượt nhìn, cử động thử vài cái với vẻ khó tin rồi lại nhảy vài lần.

"Đậu má, làm tôi sợ muốn chết! Vậy mà tôi còn sống sao?"

Lúc này, một nhân viên cứu hộ vốn đang ở trên xe cũng lao tới: "Lâm Huy, cậu đừng cử động nữa, cậu ngã từ trên tầng cao như thế xuống, vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra trước đã, cẩn thận lại có xuất huyết gì đó không nhin ra được đâu, mau lên, mau khiêng cáng qua đây."

Tuy rằng Lâm Huy cảm thấy mình không sao cả nhưng mọi người nói đúng, anh ta ngã từ tầng bảy xuống vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Vì thế, một đám người ba đầu sáu tay đỡ anh ta lên cáng rồi khiêng lên xe cứu thương, chở tới bệnh viện.

Mà lúc này, nữ sinh trên tầng kia cũng đã được cứu xuống dưới, lúc Vệ Miên nhìn thấy cô ta thì biểu cảm trên gương mặt cô ta còn hơi dữ tợn, bị hai nhân viên cứu hộ khống chế mà vẫn không ngừng giãy giụa.

"Buông tôi ra, mặc kệ tôi, tôi phải lên đó!"

"Các người mau buông tôi ra! Buông tôi ra ngay!"

Đã đến nước này rồi nhưng Phương Viên vẫn giữ nguyên thái độ không nghe lọt tai lời người khác nói, chỉ một lòng muốn đi tìm đường chết, bộ dáng điên cuồng đó rõ ràng là đã trúng lời nguyền rồi!

Dù sao thì cô ta cũng là một nữ sinh, hai nhân viên cứu hộ cũng không dám dùng sức cho lắm, cho nên sau khi giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn bị cô ta tóm được cơ hội, lập tức giãy thoát.

Ngay lúc cô ta đang định lao vào tòa nhà nghiên cứu khoa học lần thứ hai thì Vệ Miên đã kịp thời túm cổ cô ta, ghì chặt người lại.

Dưới khoảng cách như thế, cô có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của đối phương.

Từ ấn đường đến nhân trung của Phương Viên thấp thoáng có một tầng khí xanh bao phủ, hai con mắt đục ngầu vô thần, thần chí không tỉnh táo.

Đợi lúc cô nhìn kỹ lại, phát hiện trong khí xanh trên ấn đường của cô ta còn kèm theo vết sẹo, lộ rõ hoa văn như da rắn.

Chỉ là mấy đặc trưng này cũng không rõ ràng cho lắm, Vệ Miên phải mở thiên nhãn ra mới nhìn ra được.

Lúc này, cả người Phương Viên chấn động như thể đang phải tiếp nhận một loại chỉ thị nào đó, vừa giãy giụa vào gào lên: "Buông tôi ra, tôi không muốn sống nữa! Mau buông tôi ra!"

Vệ Miên còn thấp hơn Phương Viên nửa cái đầu, lúc này người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy cô vô cùng tốn sức, hai nhân viên cứu hộ vừa mới bị Phương Viên giãy thoát ra kia cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đi lên giúp cô khống chế cô ta.

Vệ Miên cũng nhân cơ hội này rút một lá bùa trừ tà ra, đập lên trước ngực của Phương Viên.

"Hự!"

Đột nhiên Phương Viên như con vịt bị người bóp chặt cổ, lập tức yên tĩnh trở lại.

Hai nhân viên cứu hộ đưa mắt nhìn nhau.

Mà lúc này, Vệ Miên đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của Phương Viên, chỉ thấy khí xanh vốn bám trên gương mặt của cô ta đang từ từ tản đi.

Nhưng cô vẫn không dám buông tay như cũ, nếu Phương Viên đã trúng tà vậy mục đích của người đứng sau màn kia chắc chắn là muốn mạng của cô ta, tên đó sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận