Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 191: 1306

.



Chương 191: 1306

Chương 191: 1306

"Vặn gãy cổ luôn ấy, mọi người có hiểu không, chính là loại dùng sức mạnh vật lý vặn gãy, dưới sàn toàn là vết máu, thậm chí trên cổ của tôi với Mạnh Vân còn bị bôi một ít máu vịt nữa cơ!"

Trước đây, cái thứ đó chỉ lang thang ngoài phòng khách nhưng lần này nó lại chạy vào trong phòng ngủ!

Cũng chính vào thời điểm này, Tưởng Tam Xuyên mới biết mình nhất định phải nghĩ cách xử lý nó, bằng không, sợ rằng mạng của anh ta và vợ chưa chắc đã có thể bảo vệ được.

Mấy chuyện này đều được chính Tưởng Tam Xuyên và Mạnh Vân cùng nhau trải nghiệm, vốn cô ta còn muốn cưỡng ép bản thân quên đi nhưng bây giờ nghe Tưởng Tam Xuyên kể như thế, Mạnh Vân dường như lại nhớ về, cả người không nhịn được mà run lên.

Tưởng Tam Xuyên giơ tay ôm người, lúc này mới nhìn về phía Vệ Miên: "Không sợ cô chê cười, chứ tôi cũng đã lên mạng tìm không ít cách rồi, máu chó mực, kiếm gỗ đào gì đó đều thử qua hết rồi, thật sự không có cách nào mới phải cầu tới cửa."

Nếu là người bình thường có khả năng sẽ cho rằng Tưởng Tam Xuyên bị âm hồn quấy phá, nhưng Vệ Miên chỉ dựa vào khí tức trên người anh ta là đã có thể đoán ra được, chỉ sợ đối phương còn khó xử lý hơn hồn phách nhiều.

"Tạm thời tôi đã có suy đoán nhưng vẫn chưa thể khẳng định, hôm nay cứ qua đó xem trước đã, nếu thật sự đúng là thứ mà tôi đoán vậy tôi cũng có cách xử lý nó."

Tưởng Tam Xuyên vừa nghe cô nói có cách mà lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thật ra, anh ta cảm thấy gần đây thứ đó càng ngày càng mất kiên nhẫn, việc mà nó làm ra cũng mỗi ngày một quá đáng hơn, dường như đang muốn biểu đạt sự bất mãn gì đó đối với anh ta vậy.

Nhưng rốt cuộc đối phương không hài lòng ở chỗ nào, Tưởng Tam Xuyên không tài nào hiểu được.

Năm người tìm tới một quán cơm để ăn cơm trước, sau đó lại nghỉ ngơi một lúc, Vệ Miên còn bớt thời gian về nhà một chuyến để lấy Ngọc Cốt Phiến và phù triện, sau đó mới cùng vợ chồng Tưởng Tam Xuyên đến nhà bọn họ.

Kim Chí Linh và Điền Anh Kiệt cũng muốn theo nhưng lại bị cô ngăn cản.

Vẫn chưa biết thứ trong nhà Tưởng Tam Xuyên là thứ gì, đến khi ấy lỡ như thực lực quá mạnh, cô không thể bảo vệ được họ thì lại không hay.

Mười một giờ đúng, ba người đứng bên dưới tòa nhà của nhà Tưởng Tam Xuyên.

Tưởng Tam Xuyên sống trên tầng mười ba, là một tầng rất không cát lành theo quan niệm phương Tây.

Tầm giờ này đại đa số người trong tòa nhà đều đã ngủ rồi, trong tháng may yên lặng vô cùng.

Cùng với số tầng dần lên cao, sắc mặt của Mạnh Vân càng lúc càng khó coi.

Mỗi ngày về nhà mở cửa ra luôn là chuyện khiến cô ta sợ hãi nhất, bởi vì chẳng ai biết phía sau cánh cửa sẽ phải đối diện với thứ gì, hoặc là cảnh tượng máu me bao nhiêu.

Mạnh Vân không dám nghĩ nữa.

Thấy sắc mặt của cô ta không tốt, Tưởng Tam Xuyên ôm người vào lòng, vỗ vài cái trấn an.

Rất nhanh, ba người đã đến tầng mười ba và đứng trước cửa căn hộ 1306. Tưởng Tam Xuyên hít một hơi!

Vệ Miên ngẩng đầu quan sát cửa nhà của gia đình Tưởng Tam Xuyên, chỉ thấy từng sợi khí đen luồn qua khe cửa chạy ra ngoài, người bình thường không thể nhìn thấy khí đen này mà chỉ cảm thấy đứng gần cửa khá lạnh.

Mạnh Vân chà sát cánh tay, sắc mặt lại nhợt nhạt hơn vài phần. Gần đây trong nhà toàn như thế, lúc cô ta ở nhà luôn cảm thấy lạnh, có mặc thêm bao nhiêu áo cũng không có tác dụng gì.

Tưởng Tam Xuyên đã xây dựng tâm lý xong rồi, lúc này anh ta mới đi lên mở cửa nhà ra, Mạnh Vân và Vệ Miên ở đằng sau, còn một mình anh ta dẫn đầu đi vào nhà bật đèn trước.

Căn phòng vốn tối đen như mực lập tức sáng choang như ban ngày.

Mà đống bừa bãi trong phòng cũng đập ngay vào mắt, chỉ thấy bên cạnh bàn trà có thêm một đống mảnh thủy tinh rơi đầy đất.

Tưởng Tam Xuyên nhìn cái tủ trống trơn kia và đống mảnh thủy tinh là lập tức kêu lên đầy kinh hãi và đau lòng: "Cá của tôi!"

Chỉ thấy trên sàn nhà một chỗ khác có một con cá bị người xé toạc, máu mê đầm đìa nằm đó, từ trên phần thi thể còn sót lại kia có thể đoán ra được đó là một con cá rồng châu Á có giá trị không hề nhỏ.

Tưởng Tam Xuyên hoàn toàn không còn lòng dạ đâu quan tâm đến Vệ Miên nữa, gương mặt của anh ta tràn đầy vẻ đau đớn, không biết phải nhặt từ đâu mới được. Ngày nào anh ta cũng đúng giờ cho con cá rồng châu Á ăn, hầu hạ chu đáo nó lâu như thế mới lớn hơn được một chút, cuối cùng lại bị cái thứ đó xé xác!

Bạn cần đăng nhập để bình luận