Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 425: Ngưỡng Mộ

.



Chương 425: Ngưỡng Mộ

Chương 425: Ngưỡng Mộ

Nhưng hai người suy đi tính lại, vẫn quyết định phải đến Thanh Bình, vừa làm thuê vừa tìm kiếm người có năng lực đó.

Lúc này, Vệ Miên mà họ đang khổ sở tìm kiếm đang phải chịu đựng sự tra tấn của kỳ thi cuối học kỳ, vất vả lắm mới thi xong toàn bộ các môn, cuối cùng thì cô cũng được nghỉ rồi.

Cô nghĩ trong hai năm nay mình đều dựa vào xe đạp điện, một khi trời đổ mưa hoặc là trời rét đều phải ngồi xe buýt, thi thoảng muốn dùng xe cũng phải đi tìm Trịnh Hạo, có thế nào cũng không bằng mình thi một cái bằng lái xe cho tiện.

Vì thế, cô lên mạng tìm một trường dạy lái xe rồi báo danh, trong giai đoạn được nghỉ này sẽ dùng thời gian đi tập lái, trước khi khai giảng cô cũng có thể lấy được bằng lái xe.

Môn đầu tiên là kiến thức lý thuyết, Vệ Miên thông qua rất dễ dàng, đợi khi môn thứ hai bắt đầu, cô mới coi như lần đầu tiên được gặp các bạn học ở trường học lái của mình.

Mùa đông, người tới tập lái xe ít hơn một chút, lớp của Vệ Miên có mười lăm người, năm người một nhóm, chia thành ba nhóm tập lái.

Cô chọn lớp buổi chiều, bốn người khác cũng đều là sinh viên ở tầm tuổi của cô, trong đó có hai nam sinh.

Mọi người giới thiệu bản thân với nhau để làm quen một chút.

Trong hai nữ sinh còn lại, người có tính cách hoạt bát và thích nói chuyện tên là Triệu Ngạn Quân, còn người không thích nói chuyện cho lắm tên là Tiêu Tiêu.

Nam sinh có dáng người cao lớn nhất, trông khá điển trai kia tên là La Vĩnh Hâm, người hơi béo tên là Hứa Quang Tông.

Bốn người bọn họ đều không học trường đại học tại bản địa thành phố Thanh Bình, có người ở miền Nam và cũng có người ở miền Bắc.

Đều là người trẻ tuổi cả, năm người rất nhanh đã thân thiết với nhau hơn, huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên có dáng người lùn và béo, trên gương mặt tròn là một đôi mắt híp.

Mấu chốt là tính cách rất tốt, luôn thích cười ha ha, cho dù bọn họ có thao tác không đúng ở chỗ nào thì người ta cũng chỉ cười đùa nói vài câu, chứ không nói chuyện khó nghe gì cả, cho nên bầu không khí trong lớp bọn họ rất tốt.

Xe tập lái được ném lại cho hai nam sinh, còn ba người Vệ Miên và huấn luyện viên ngồi trong một căn phòng nhỏ vừa nói chuyện phiếm vừa cắn hạt dưa.

Hạt dưa là Triệu Ngạn Quân mang tới, trời đông rét mướt ngồi trong căn phòng nhỏ đợi tập lái, cắn hạt dưa cũng được tính là giết thời gian.

"... Mẹ tôi nói tết năm nay sẽ đến nhà bà nội của tôi, tôi thật sự chẳng muốn đi một tí nào cả, về bên đó cho dù là ăn cơm hay là ngủ đều cảm thấy khó chịu chết đi được."

"Hơn nữa, chị họ của tôi luôn thích dùng đồ trang điểm của tôi, đến chính tôi đây còn phải dùng tiết kiệm đây này, nhưng cô ta vừa dùng là vơi đi hẳn một mảng lớn, thật sự được cảm nhận cái gì gọi là lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa luôn, không cho cô ta dùng thì bác gái hai của tôi nói tôi keo kiệt, dùng có tí kem dưỡng da thì đã làm sao? Sau đó còn chạy đi mách bà nội tôi rằng tôi càng ngày càng kẹt sỉ nữa chứ."

Triệu Ngạn Quân vừa nghĩ đến năm nay phải đến nhà bà nội đón tết là lại thấy phiền lòng, rõ ràng cách tết vẫn còn tận non nửa năm nữa nhưng cô ta đã bắt đầu thấy mệt xác từ trước rồi.

Vệ Miên chưa bao giờ từng có loại phiền não này nên không thể đồng cảm sâu sắc được với đối phương, chỉ vừa cười vừa an ủi cô ta.

Mà Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh nghe được câu này lại hơi ngưỡng mộ. ...

Vệ Miên cười một tiếng, theo quan điểm của Triệu Ngạn Quân thì đó chính là đang trả lời cô ta, vì thế cô ta càng nói càng hăng hái hơn, trút hết cơn giận mà mình đã phải chịu từ chị họ và bà nội trong mấy năm này ra.

Cái gì mà quần áo mới với giày dép mới đều bị chị họ lấy mặc, gì mà bà nội với mẹ bất hòa... còn cả lúc nhỏ luôn bị anh họ và chị họ bắt nạt nữa.

Tóm lại là chuyện gì có thể nghĩ đến đều sẽ bóc phốt với hai người Vệ Miên một lần.

Huấn luyện viên vẫn luôn cười tủm tỉm nghe mấy người họ nói chuyện, thi thoảng khi Triệu Ngạn Quân hỏi đến ông ta thì ông ta còn đưa ra câu trả lời xuất phát từ góc độ của người cha.

"Tốt xấu gì thì mấy người thân đó của cô vẫn còn mà." Đột nhiên Tiêu Tiêu mở miệng nói một câu.

Triệu Ngạn Quân cảm thấy câu nói này có hơi kỳ quái, cô ta nghiền ngẫm một lúc rồi mới dè dặt hỏi: "Tiêu Tiêu, nhà cô có ai không còn nữa sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận