Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 891: Kho Máu Di Động

.



Chương 891: Kho Máu Di Động

Chương 891: Kho Máu Di Động

Hai người dừng xe lại bên dưới tòa mà rồi lên thẳng tầng trên, đợi sau khi bọn họ đến cửa phòng 1001. bắt đầu điên cuồng ấn chuông cửa.

Cách một cánh cửa có thể nghe thấy rõ ràng tiếng chuông cửa vang lên bên trong phòng, nhưng chuông cửa cứ vang thẳng cho đến khi nó tự động kết thúc mà vẫn không có người ra mở cửa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn ra được vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Lý Phương Hoa lại ấn thêm lần nữa, kết quả vẫn giống như vừa rồi, nhưng đợi khi cô ta một lần nữa gọi điện thoại cho Vương Tịnh Bạch thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên bên trong căn phòng.

Hai người vừa nghe thấy vậy bèn vội vàng báo cảnh sát ngay, trong đầu chỉ toàn là mấy bản tin người già cô đơn chết trong căn nhà mà không ai biết kia, họ nghĩ liệu có phải Vương Tịnh Bạch đã xảy ra chuyện sau khi uống nhiều rượu hay không.

Hai người càng nghĩ lại càng cảm thấy hoảng loạn, cũng may mà cảnh sát nhanh chóng chạy tới, sau khi đối chiếu kiểm tra thân phận của hai người, lại liên hệ với chủ nhà của căn hộ này, sau đó mở cửa phòng ra.

Vừa mới mở cửa, Lý Phương Hoa đã định xông vào nhà ngay nhưng lại bị cảnh sát chặn lại.

Nhưng cảnh sát đi quanh căn phòng mấy lần, ngoại trừ chiếc điện thoại bị ném tùy tiện trên giường ra thì không tìm được bất cứ một người nào nữa.

"Thế này không đúng!"

Lý Phương Hoa là người đầu tiên phát hiện ra điểm bất thường, cô ta với Vương Tịnh Bạch cùng một văn phòng, có thể nói là người cực kỳ hiểu đối phương. Con người đối phương cho dù có đi đến đâu cũng sẽ không quên mang theo điện thoại, hơn nữa, đến ngay cả chiếc áo khoác đã mặc ngày hôm ấy vẫn còn bị ném chỏng chơ trên sô pha!

Cô ta lại gần ngửi thử, bên trên vẫn còn mùi lẩu và khói thuốc còn sót lại, thế lại càng không đúng hơn.

"Tịnh Bạch là một người vô cùng thích sạch sẽ, với tính cách của cô ấy không có khả năng để quần áo bẩn lại mà không giặt!"

Viên cảnh sát nhìn cuộc gọi nhỡ trên chiếc điện thoại của Vương Tịnh Bạch, cuộc gọi sớm nhất là sáng ngày hôm qua.

Nói cách khác, ít nhất là từ lúc đấy cho đến bây giờ, Vương Tịnh Bạch đều không cầm điện thoại.

Nếu thật sự đã xảy ra chuyện vậy cách thời điểm hiện tại cũng đã qua hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi.

Cảnh sát vội vàng liên lạc với người nhà của Vương Tịnh Bạch, ông Vương và bà Vương biết được con gái mất liên lạc là lập tức sốt ruột như con kiến trên chảo lửa.

Cảnh sát cũng không tìm được manh mối hữu dụng trên camera của tiểu khu, sau đó vẫn là xem đi xem lại rất nhiều lần mới trông thấy hai bóng người cường tráng xuất hiện trong một chiếc camera nằm trong góc.

Mà trên vai của một người trong số đó hình như còn đang vác một người khác.

Thuận theo bóng lưng của hai người này, cảnh sát nhanh chóng tìm được chiếc xe tải van màu xám bạc kia.

Mà chiếc xe tải van đó lại mang biển số giả, muốn thông qua con đường này để tìm Vương Tịnh Bạch quả thật là như mò kim đáy bể.

Ngay khi phía cảnh sát đang cố gắng tìm Vương Tịnh Bạch thì chính chủ đang hôn mê đã bị đưa đi xa ngàn dặm ngay trong đêm rồi.

Mà tại chỗ này đang có một đội ngũ y tế đỉnh cấp đang chờ cô ta.

Đợi sau khi Vương Tịnh Bạch tỉnh lại mới phát hiện mình đã bị người canh chừng chặt chẽ.

Cô ta bị người ta đè xuống làm rất nhiều bài kiểm tra sau đó vẫn luôn bị nhốt trong một phòng bệnh đơn độc, là một gian phòng thậm chí còn không có nổi một ô cửa sổ.

Mấy y tá và bác sĩ kia đều nói tiếng Quảng Đông, bọn họ nói gì thì Vương Tịnh Bạch hoàn toàn chẳng hiểu gì hết, ngược lại, cô ta nói gì, bọn họ lại có thể nghe hiểu nhưng tuyệt đối không để ý đến.

Thậm chí sẽ không lãng phí bất cứ một biểu cảm nào đối với cô ta.

Trong vòng một ngày, cả người Vương Tịch Bạch đều được kiểm tra một lượt, ngay khi cô ta đang cực kỳ hoảng loạn thì lại bị người tiêm thuốc gây mê tiếp.

Sau đó, Vệ Miên nhìn thấy cảnh tượng đợi sau khi cô ta hôn mê, có mấy người mặc áo blouse và đeo khẩu trang xuất hiện, bọn họ đẩy cả người lẫn giường vào một phòng phẫu thuật.

Có một người già đầu tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn đã đợi sẵn ở trong đó.

Chuyện xảy ra sau đó khiến sắc mặt của Vệ Miên hoàn toàn trở nên lạnh lùng, cuối cùng thì cô cũng hiểu mục đích mấy người kia bắt cóc Vương Tịnh Bạch rồi.

Vậy mà lại là cấy ghép nội tạng!

Bọn họ nhìn trúng nội tạng trong cơ thể của Vương Tịnh Bạch!

Bạn cần đăng nhập để bình luận