Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1155: Biến Mất

.



Chương 1155: Biến Mất

Chương 1155: Biến Mất

Nhân mạch của anh ta đều có thể cho lão Trương dùng, kêu lão Trương cứ hễ có gì cần giúp đỡ đều có thể trực tiếp mở miệng nói với mình, đảm bảo sẽ coi như chuyện nhà mình mà xử lý.

Đây vốn chính là điều mà lão Trương mong muốn, anh ta lại càng cảm thấy làm như thế là không sai, cũng đã ném câu nói mà Vệ Miên đã nói với anh ta hồi trước ra sau đầu.

Sau khi bạn học Đằng cầm được tiền đi, lão Trương cảm thấy cứ nhàn rỗi là lại liên hệ với người ta liên tục trông rất giống như đòi tiền, nếu đã cho mượn vậy còn không bằng để đôi bên đều thoải mái một chút, cho nên thẳng đến một tháng sau anh ta mới liên lạc với bạn học Đằng.

Bạn học Đằng quả thật có nhận điện thoại nhưng anh ta nói lại có mấy bạn học khăng khăng đòi gia nhập cho nên cái mâm này của anh ta lại trải rộng hơn, lợi nhuận cũng cao hơn, ít nhất cũng phải hai tháng nữa mới có thể nhìn thấy tiền, kêu lão Trương cứ yên tâm đợi.

Lão Trương nghe xong càng kích động hơn và đã bắt đầu tưởng tượng, hay là mình bán luôn con xe hơi của mình, đến khi ấy cộng thêm khoản tiền kiếm được lần này để đổi sang con xe secondhand tốt hơn.

Lại qua một tháng nữa, lão Trương lại gọi điện cho bạn học Đằng và phát hiện ra không thể nào gọi được cho anh ta, trong lòng lão Trương sốt ruột nhưng không còn cách nào khác, liên tiếp mấy hôm liền đều không ngừng gọi điện cho đối phương.

Thế nhưng giọng nữ lạnh lùng đó vẫn luôn nói "thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."

Đến sau đó lại càng biến thành "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không khả dụng."

Vì thế, lão Trương vội vàng tìm mấy người bạn khác cũng cho bạn học Đằng mượn tiền, nhưng lại phát hiện ra tình hình của mọi người cũng tương tự thế, đều không tìm được người.

Anh ta nghĩ đến bạn học đã gặp được trong buổi kết hôn của em gái kia, nhưng số máy của người kia cũng không liên lạc được nốt. Lão Trương không còn cách nào khác, nhưng con nợ của mình là bạn học Đằng, anh ta chỉ có thể nghĩ cách để tìm đối phương mà thôi.

Mọi người đối chiếu mới phát hiện ra những người đã cho mượn tiền này, ít thì cũng mười vạn, hai mươi vạn, mà nhiều thì ba mươi, năm mươi vạn, cộng lại cũng phải hơn ba trăm vạn.

Bọn họ vội vàng chạy đến căn nhà cũ của bạn học Đằng để tìm, trong trí nhớ thì cha mẹ nhà họ Đằng sống ở chỗ này, thế nhưng sau khi đến mới biết hai ông bà nhà họ Đằng đã chuyển đi từ mấy năm trước rồi.

Về phần đã chuyển đi đâu thì hàng xóm có người nói là Thượng Hải, có người nói là Thâm Quyến, còn có người nói là Bắc Kinh, dù sao chính là có tiền rồi, phát đạt rồi sẽ đến chuyển đến một thành phố lớn nào đấy.

Lần này mấy người đều hoảng loạn rồi, bọn họ dùng đủ mọi cách mà vẫn không tìm được người nên chỉ có thể chạy đến sở cảnh sát báo án.

Phía bên sở cảnh sát cũng thụ lý và cũng đã làm ghi chép, quá trình mọi người bị lừa đều giống nhau, đợi qua vài ngày, bọn họ mới biết được từ phía cảnh sát rằng hóa ra bạn học Đằng hoàn toàn không hề lợi hại giống như bản thân anh ta đã nói.

Đúng là anh ta có làm ăn kinh doanh thật, chẳng qua cũng chỉ có mỗi gian hàng ở thành phố điện tử hồi đầu kia của anh ta là thật thôi, còn sau đó nói bán sỉ điện thoại gì đấy, trên thực tế đều là mình làm thuê ở chỗ bán sỉ điện thoại của người ta, chứ mấy nguồn hàng đó hoàn toàn không phải của anh ta.

Đến ngay cả mấy cái điện thoại màn hình gập siêu đắt mà anh ta sử dụng cũng là mua hàng secondhand, không phải thoải mái sử dụng của quán mình và không thiếu tiền như anh ta đã nói.

Còn có hợp tác với nhà kinh doanh gì đó đều là lừa người cả, cốt chính là để moi được tiền từ mấy người thân và bạn bè này.

Phía bên cảnh sát cũng đã dùng đủ mọi cách điều tra bạn học Đằng, con số mà người này dính đến đã vượt qua ba trăm vạn, thuộc vào mức cực kỳ khổng lồ.

Thế nhưng, một khoảng thời gian qua đi mà bạn học Đằng giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, chẳng một chỗ nào có tin tức về anh ta hết, người nhà và vợ đều không liên lạc được, thật sự khiến lão Trương lo đến mọc mụn quanh mép.

Lúc này, anh ta lại nhớ đến câu nói "có đi mà không có về" của đại sư hồi đó mà không khỏi cảm thấy hối hận, vả vào mồm mình một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận