Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 866: Người Thân

.



Chương 866: Người Thân

Chương 866: Người Thân

"Sinh thần bát tự của đứa trẻ này.

Chồng của Quan Tú Kiệt là Dư Ba vội vàng báo lên, gần đây bọn họ đã tìm hai thầy phong thủy tới xem cho rồi, kết quả bọn họ xem xong đều chỉ lắc đầu, nói đứa trẻ này sắp gặp đại hạn, kêu mọi người chuẩn bị hậu sự.

Lần này cũng khiến người làm cha làm mẹ như Quan Tú Kiệt và Dư Ba sốt ruột muốn chết, không hiểu tại sao một đứa trẻ đang yên đang lành lại đột nhiên thành ra như thế, cũng không có một dấu hiệu nào luôn.

Hơn nữa, từ nhỏ sức khỏe của con gái đã vô cùng khỏe mạnh, ngay cả cảm mạo và phát sốt cũng rất ít.

Trước đây cả gia đình đều say nắng phát sốt, ho khan, chỉ có mỗi đứa trẻ này là không bị sao cả, hồi đó bọn họ đều cảm thấy sức khỏe của Hân Hân vô cùng tốt.

Vệ Miên dùng sinh thần bát tự để bấm đốt ngón tay tính toán qua một phen.

Xét từ bát tự thì đứa trẻ này phúc khí dồi dào, có thể sống đến bảy mươi chín tuổi, cả đời này không có ốm đau bệnh tật gì, cuối cùng cũng được tính là sống thọ và chết tại nhà.

Nhưng bây giờ tử khí trên người cô bé lại nói cho Vệ Miên biết, đứa trẻ này đừng nói là sống đến bảy mươi chín tuổi, có thể sống được thêm hai ngày nữa hay không còn là một nan đề thì thôi, rất có khả năng sẽ không qua được mười hai giờ đêm nay.

Cô nhíu chặt mày.

"Tìm một chỗ bằng phẳng rồi đặt con bé xuống cho tôi xem đã."

Quan Tú Kiệt thấy Vệ Miên không khẳng định gì cả bèn vội vàng bé con lao vào trong phòng và đặt lên giường.

Không có ánh mặt trời gay gắt nữa, sau khi vào phòng, Vệ Miên trực tiếp kéo khóa áo xuống, để lộ ra một gương mặt nhỏ trắng trẻo và xinh xắn, lúc này trên gương mặt của cô không có biểu cảm gì cả, nhưng cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra một khí chất khiến người yên tâm.

Thoạt nhìn vô cùng đáng tin.

Vệ Miên cúi mắt kiểm tra cơ thể của bé gái một phen, trong lòng đã thấp thoáng có suy đoán nhưng lại cảm thấy không có khả năng cho lắm.

Cô trực tiếp mở thiên nhãn ra, phát hiện lúc này trên cổ của bé gái nối liền với một sợi dây màu đen, mà một đầu khác của sợi dây này vẫn luôn kéo thẳng ra bên ngoài.

Nhưng Vệ Miên cũng không tùy tiện đi theo sợi dây đen đó, vì thế, cô lôi ba đồng tiền từ trong túi ra.

Sau khi ném đi ném lại nhiều lần, cô liên kết các thông tin có được lại với nhau.

"Quẻ tượng cho thấy đứa trẻ này bị người hại, hơn nữa, người hại con bé còn là người thân của anh chị."

"Người thân?" Sắc mặt của Dư Ba lập tức thay đổi.

Trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được ai có thể hại Hân Hân.

Một đứa trẻ còn nhỏ như thế, bình thường còn rất hiểu chuyện, hoàn toàn không có khả năng đắc tội với người nào đó ở bên ngoài được.

Cho nên, người hại cô bé đó chắc chắn nhắm vào người làm cha làm mẹ như bọn họ rồi, vừa nghĩ như thế, Dư Ba lập tức nghĩ đến toàn bộ người thân có mối quan hệ bất hòa với gia đình mình, nhưng thật nhìn thấy ai cũng đáng để nghi ngờ hết.

Có điều, anh ta cũng coi như đã tiếp xúc với mấy người thân này rất nhiều năm rồi, người thân có thể dùng loại thủ đoạn này để hại người, bình thường chắc hẳn cũng sẽ có điểm hơi khác thường chứ.

Sắc mặt anh ta không khỏi trở nên nặng nề.

Mà lúc này, Quan Tú Kiệt lại hoàn toàn mất hồn mất vía, vừa nghĩ đến chuyện con gái nhà mình bị người ta hại là chị ta lại không nhin được mà cả người run lên, chỉ cảm thấy không có một chút sức lực nào hết.

"Vậy... vậy Hân Hân còn cứu được nữa không?"

Nói xong, Quan Tú Kiệt nhìn Vệ Miên với ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

"Nếu muộn thêm một ngày nữa thì cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được."

Ngụ ý là hôm nay vẫn có thể cứu, cô lôi giấy vàng và chu sa ra, sau khi vẽ vài phù chú khiến người nhìn không hiểu xong lại đốt cháy lá bùa, đợi lúc nó biến thành một đống tro tàn, cô đột nhiên vung mạnh nó lên không trung, cùng lúc đó, miệng không ngừng lẩm nhẩm.

Sau đó, Dư Ba và Quan Tú Kiệt đã nhìn thấy một màn khiến bọn họ nhìn trân trân không nói nên lời.

Vậy mà đống tro tàn đó lại bay trong không trung, cùng với chú ngữ trong miệng Vệ Miên tuôn ra, chúng từ từ tập trung thành một sợi chỉ mảnh màu xám đen.

Lúc này, một đầu của sợi chỉ mảnh nối đến cơ thể của Hân Hân, một đầu khác thì chạy ra khỏi cửa, kéo dài đến một chỗ nào đó không biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận