Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 792: Chiếc Bình Màu Xanh

.



Chương 792: Chiếc Bình Màu Xanh

Chương 792: Chiếc Bình Màu Xanh

Nhà thiết kế này đã vào nghề được mười mấy năm rồi, cửa hàng mà đối phương từng thiết kế không đến một nghìn thì cũng tám trăm, nhưng chưa có một chỗ nào có thể khiến anh ta cảm thấy đặc biệt như club trước mặt này.

Rõ ràng mỗi một chỗ trong bản thiết kế đều do chính tay anh ta làm ra nhưng lúc thật sự trang trí lại có một loại cảm giác mình chẳng biết gì cả.

Vốn dĩ nhà thiết kế phải học một vài kiến thức về phong thủy cho nên anh ta cũng khá tin vào mấy thứ này hơn người bình thường.

Ngay từ lúc biết chỗ này trang trí xong sẽ mở một quán đoán mệnh có tên là Thiên Cơ, anh ta đã lập tức ôm theo tâm thái học hỏi.

Cho nên sau khi gặp mặt Vệ Miên, anh ta cũng không dám coi thường tuổi tác của đối phương một chút nào hết, thái độ cũng vô cùng khiêm tốn, lại càng bằng lòng tôn trọng ý kiến của cô hơn.

Vệ Miên cũng rất hài lòng về nhà thiết kế này vì anh ta có thể lắng nghe ý kiến của người khác, cho nên nếu gặp phải đỗ mà đối phương không hiểu, cô cũng bằng lòng chỉ dẫn thêm vài câu.

Hơn một tháng qua, mối quan hệ giữa hai người bọn họ vô cùng hòa hợp.

Hôm nay là ngày Vệ Miên nghiệm thu thành quả trang trí, sau khi xác nhận không có vấn đề mới ký tên lên phiếu nghiệm thu mà anh ta cung cấp.

"Trang trí bên này xong rồi mà tôi vẫn thấy hơi luyến tiếc quá, cô Vệ, sau này tôi có thể thường xuyên tới đây xin chỉ dạy được không?" Vương Vĩ mở miệng với vẻ hơi ngại ngùng.

Anh ta thật sự cảm thấy Vệ Miên rất lợi hại, hơn nữa lúc giảng giải còn rất thông tục và dễ hiểu, đến ngay cả một tay mơ như anh ta cũng dễ dàng nghe hiểu được.

Mấu chốt là cho dù anh ta có hỏi như thế nào thì Vệ Miên cũng sẽ không tức giận, còn rất kiên nhẫn giải thích cho anh ta hay, và sửa lại một vài lỗi sai nào đó cho anh ta.

Một tháng này, Vương Vĩ cảm thấy hoàn toàn là tới đây để học hỏi cho nên anh ta cũng lén lút tính dựa theo giá nội bộ, thuận tiện trừ luôn khoản phần trăm của mình đi.

Vệ Miên nhìn thấy giá thanh toán cuối cùng mà mỉm cười, cũng không khách sáo với anh ta và nói cảm ơn một cách vô cùng tự nhiên.

Cô quả thật cũng có lòng muốn nâng đỡ đối phương một chút, xét từ tướng mặt của Vương Vĩ có thể nhìn ra được anh ta mất cả cha lẫn mẹ từ khi còn nhỏ, lớn lên tại cô nhi viện.

Bởi vì nhận được nguồn tài trợ từ người hảo tâm cho nên sau khi lên đại học, anh ta vừa làm vừa học, một phần tiền kiếm được dùng để sinh hoạt, còn một phần khác lại quyên góp để giúp đỡ những người khác.

Mới đầu có khả năng chỉ kiếm được mấy chục đến một trăm đồng, nhưng sau này tác phẩm thiết kế của Vương Vĩ càng ngày càng tốt, cũng có thể nhận được một vài đơn đặt hàng, vì vậy mà khoản tiền quyên góp cũng trở nên nhiều hơn.

Đối tượng quyên góp của anh ta xưa nay khá là cố định, đều là những đứa trẻ ở cô nhi viện ngày xưa, mục đích chính là muốn họ có thể sống tốt hơn một chút.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà Vương Vĩ đã ba mươi ba tuổi rồi nhưng vẫn còn thuê nhà ở.

Rõ ràng thu nhập rất khả quan, ít nhất thì mua một căn nhà trả góp ở một nơi như thành phố Thanh Bình này cũng hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng anh ta vẫn ăn mặc cần kiệm, cốt là để có thể tiết kiệm được nhiều tiền hơn cho mấy đứa trẻ ở cô nhi viện.

Người bạn gái mà Vương Vĩ đang hẹn hò hiện nay cũng quen biết từ cô nhi viện, đối phương cũng là một cô gái lương thiện nhưng phụ huynh trong nhà chưa bao giờ từng tán thành cho hai người họ ở bên nhau bởi vì Vương Vĩ không thể mua được nhà.

Bạn gái không phản đối việc Vương Vĩ quyên góp tiền cho cô nhi viện nhưng vì hiếu thuận, không thể trái ý cha mẹ nên chỉ có thể bị kẹp ở giữa, thời gian dài rồi khó tránh khỏi sẽ mệt lòng.

Xét từ tướng mặt của Vương Vĩ, chỉ sợ cô bạn gái của anh ta sẽ không kiên trì được quá lâu đau.

Vệ Miên lặng lẽ thở dài một tiếng, số tiền mà Vương Vĩ quyên góp cho cô nhi viện trong mấy năm này đã tích tiểu thành đại, lên đến một con số khá khổng lồ.

"Thiết kế Vương đã từng tính xem mấy năm nay mình đã quyên góp bao nhiêu tiền cho cô nhi viện chưa?"

Vệ Miên vừa thốt ra câu này là Vương Vĩ đã sững sờ, anh ta nhìn về phía Vệ Miên với vẻ mặt kinh ngạc vô cùng: "Làm thế nào mà cô Vệ biết tôi vẫn luôn quyên góp tiền cho cô nhi viện vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận