Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 668: Thay đổi

.



Chương 668: Thay đổi

Chương 668: Thay đổi

Lúc này, khóe môi của Vệ Miên hơi mấp máy, cô mở thiên nhãn ra rồi nhìn vào hồn phách của Lương Hạo Nhiên.

Chỉ thấy xung quanh hồn phách bán trong suốt giống như người bình thường của cậu ta có một màu vàng đỏ khá nhạt quấn xung quanh.

Màu đỏ xen lẫn màu vàng này thật sự vô cùng nhạt nhòa, nhạt đến mức cho dù là thầy phong thủy cũng không phát hiện ra được, nhưng dù có nhạt đến đâu thì đó cũng là công đức kim quang chân chính.

Giống y chang với trên người Tiểu Hắc ở kiếp trước.

Điều này càng khiến trong lòng Vệ Miên dâng lên cảm giác vui sướng khó mà diễn tả thành lời được! Sau nghìn năm có thể gặp được một người mà mình quen biết ở một thời đại khác, nói thế nào cũng đều là chuyện khiến người vui vẻ.

Cho dù bây giờ người này có vẻ như đã không còn nhận ra cô nhưng Vệ Miên vẫn muốn cố gắng hết sức giúp cậu ta sống tốt hơn một chút.

"Ông chủ Lương, nếu nhàn rỗi thì đưa con trai anh qua đây vài lần, bồi dưỡng thêm ngược lại có thể làm trợ lý của tôi!"

Vẻ mặt của Lương Quân hoang mang, anh ta thừa nhận rằng con trai của mình rất ưu tú nhưng cũng không đến mức khiến người chỉ liếc mắt nhìn một cái đã nhìn trúng rồi chứ?

Vệ Miên vẫn đang đợi câu trả lời của anh ta. Lương Quân không dám chậm trễ mà vội vàng đáp: "Ngược lại tôi có thể đồng ý nhưng không giấu gì đại sư, con trai của tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, tự kỷ, không thích hợp làm việc và gặp người khác cho lắm. Nếu như cô cần trợ lý thì tôi có thể giới thiệu người khác có năng mạnh hơn nó."

Đây là lời thật lòng. Anh ta cũng không thiếu tiền, bây giờ chỉ có mỗi một đứa con trai là Lương Hạo Nhiên, không nghĩ cho cậu ta thì nghĩ cho ai đây, đương nhiên phải cho cậu ta được trải qua cuộc sống mà cậu ta muốn sống rồi.

Cho nên, cho dù có nguy cơ phải đắc tội với đại sư thì anh ta vẫn muốn tranh thủ cho con trai một chút.

Vệ Miên phất tay: "Yên tâm, ở đây không bao lâu là bệnh của con trai anh có thể khỏi."

Vừa nghe nói bệnh có thể khỏi là Lương Quân lập tức không còn phản đối nữa, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ra sức gật đầu nói được.

Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh vậy đừng nói là sợ gặp người, cho dù có bại liệt thì anh ta vẫn sẽ tìm người khiêng con mình qua đây mỗi ngày!

Sau lần đó, Lương Quân thường xuyên đưa Lương Hạo Nhiên đến căn nhà lầu, mấy lần trước anh ta đều không nhịn được mà lén lút bám theo, nếu đại sư không cho vào thì anh ta đều ở ngoài sân đợi, nhưng lần nào Vệ Miên cũng cho anh ta vào trong hết.

Sau đó, chuyện khiến Lương Quân ngạc nhiên đã xuất hiện, rõ ràng đại sư chẳng làm gì cả, mỗi ngày chỉ kêu Hạo Nhiên đi dạo quanh sân, thi thoảng nói chuyện với cậu ta vài câu, còn lại cũng chẳng có gì đặc biệt hết, nhưng đứa trẻ này vẫn đang dần dần thay đổi.

Tuy rằng Lương Quân là cha của Lương Hạo Nhiên nhưng mỗi khi ông ta lại gần đều sẽ khiến Lương Hạo Nhiên không nhịn được mà nhíu mày, thậm chí còn có vài phần chống đối như vậy.

Nhưng trải qua một khoảng thời gian quan sát này, ba người ở trong mảnh sân nhỏ kia cho dù là người nào tiếp cận cậu ta thì cậu ta đều không có phản ứng gì hết.

Thậm chí, lúc đại sư nói chuyện với cậu ta, đứa trẻ này còn biết nhìn đối phương, thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Có đôi khi đại sư không có ở đây, một mình Lương Hạo Nhiên vẫn có thể ở dưới giàn nho ở sân sau một cách an nhàn, hình như đó là chỗ yêu thích nhất của cậu ta, cứ tới đó là có thể ở cả một buổi chiều.

Vì thế, tần suất Lương Quân dẫn người đến căn nhà lầu cũng cao hơn, một tuần phải đến năm ngày đều đưa người tới đây.

Thẳng cho đến nửa tháng sau, đứa trẻ đã mấy năm rồi chưa từng mở miệng nói chuyện với anh ta lại đột nhiên lên tiếng: "Cha đã vất vả rồi."

Trong nháy mắt nghe được câu nói này, Lương Quân chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm xộc thẳng lên mắt mình, có chất lỏng gì đó không chịu sự khống chế mà rơi xuống.

Anh ta quay lưng lại với Lương Hạo Nhiên, nước mắt rơi như mưa, lòng biết ơn đối với đại sư cũng đã lên đến đỉnh điểm.

Nhưng Vệ Miên không nhận tiền, còn nói đây là duyên phận của hai người. Lương Quân là một người biết ơn, chỉ có thể mỗi ngày thay đổi đủ kiểu tặng thức ăn đến căn nhà lầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận