Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 164: Không Cần Quản

.



Chương 164: Không Cần Quản

Chương 164: Không Cần Quản

Tầm nhìn của Vệ Miên liếc một lượt qua các bình luận bên dưới bài đăng, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: "Không cần quản đâu."

Dựa theo tình thế này, không bao lâu nữa là cái đuôi của Trần Viên sẽ bị người túm được, đến khi ấy tình hình sẽ thế nào thì cô cũng đã đoán được đại khái.

Phỏng chừng có vài người sắp trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc đây. ...

Cuối tuần, Vệ Miên ở nhà rất nhàm chán nên định đến phố Phong Thủy dạo một chuyến, xem có thể kiếm được mấy thứ như miếng ngọc cổ để chế tác thành mấy bùa hộ thân dạng ngọc thạch không.

Cô vừa mới bước ra khỏi tiểu khu lại nghe thấy có người gọi với ở đằng sau: "Đại sư! Đại sư!"

Vừa quay đầu lại, chỉ trông thấy một người đàn ông mặc tây trang đang chạy về phía mình, Vệ Miên hơi nhíu mày, lúc này mới nhớ ra người này chính là người đàn ông đã gặp mặt trên tàu điện ngầm mấy hôm trước.

"Đại sư! Cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi!" Trần Đại Bằng gấp đến túa mồ hôi đầy đầu.

Vệ Miên nhíu mày tìm anh ta: "Sao anh tìm được đến đây?"

Trần Đại Bằng sợ đại sư cảm thấy mình đang theo dõi đối phương vì thế vội vàng giải thích: "Hôm đó không phải tôi gặp được cô ở ga tàu điện ngầm gần đây hay sao, tôi nghĩ nhà cô chắc chắn ở khu gần đó nên đã tìm khắp mấy tiểu khu xung quanh, cuối cùng cũng tìm được cô!"

Vệ Miên không nói gì mà chỉ nhìn anh ta.

Trần Đại Bằng thấy thế không khỏi cười khổ: "Đại sư, cô thật sự quá lợi hại, hôm đó cô nói tôi bị âm hồn quấy phá, bây giờ nhà tôi thật sự đã xảy ra chuyện kỳ quái rồi!"

"Hửm?"

Trần Đại Bằng hối hận vì lúc trước đã làm sai, cao nhân đã chỉ ra vấn đề trên người anh ta rồi nhưng anh ta cứ cố tình không coi là vấn đề to tát gì hết, ngược lại còn đi tìm một đám gà mờ tới xử lý, khiến cho bây giờ trong nhà thành ra như vậy, đều tại mình trông mặt mà bắt hình dong cả.

Tầm nhìn của Vệ Miên lướt qua cổ của Trần Đại Bằng, đang mùa hè nóng nực, quần áo mặc ít cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết xanh tím trên này.

Mà điểm mấu chốt nhất là trên vết xanh tím này còn kèm theo một tầng âm khí, có thể thấy nó không phải do người sống gây ra.

Trần Đại Bằng thật sự sắp phát điên lên mất, tuy rằng anh ta biết trên đời này có mấy thứ kia tồn tại nhưng đây là lần đầu tiên chân chính cảm giác được.

Vốn dĩ hôm đó Trần Đại Bằng không hề để tâm đến mấy lời mà Vệ Miên nói một chút nào hết, cuộc sống nên thế nào thì vẫn cứ trôi qua như vậy, chỉ là anh ta không dám lái xe một mình mà thôi.

Chính vì như thế mà cũng được tính là bình an vô sự.

Cộng thêm người mà cậu em vợ tìm tới vừa làm phép vừa vẽ bùa, dù sao thì mấy hôm nay Trần Đại Bằng cũng cảm thấy mình khá ổn, chỉ cần lúc đi ra ngoài cẩn thận hơn một chút thì thường sẽ không có vấn đề gì cả.

Anh ta nghĩ cứ đeo bùa chuyển vận thêm một khoảng thời gian thì chuyện này chắc chắn sẽ trôi qua thôi, thẳng cho đến một đêm mấy hôm trước.

Hôm đó, cô vợ về nhà mẹ đẻ nên đêm ấy sẽ không về nhà, chỉ có Trần Đại Bằng và người giúp việc ở nhà.

Đang lúc ngủ mơ, đột nhiên anh ta bị một cảm giác nghẹt thở đánh thức, mở mắt ra lại phát hiện mình đang bị siết cổ, mà thứ siết cổ anh ta còn lạnh toát và trơn tuột.

Trần Đại Bằng hoàn toàn không có lòng dạ đâu suy đoán thứ đó là gì, vì mạng sống mà anh ta chỉ có thể dùng hết sức bình sinh giãy giụa.

Lúc này, anh ta cũng không quan tâm đến cánh tay còn đang mang nẹp mà cả hai tay đồng thời dùng sức kéo nó ra.

Nhưng anh ta dùng sức rất lâu vẫn không thành công, đến cuối cùng trước mắt bắt đầu xuất hiện tia sáng trắng.

Vào lúc Trần Đại Bằng cảm thấy mình đã sắp đi đời nhà ma rồi thì đột nhiên trên cổ tay lóe lên một đường kim quang, cái thứ đang siết chặt cổ anh ta kia cũng lập tức buông lỏng hơn không ít.

Lúc này, cả người Trần Đại Bằng đã vô lực, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích cơ thể, anh ta cho rằng cái thứ muốn siết chết mình kia sẽ nhanh chóng quấn trở lại, nhưng không ngờ sau khi kêu một tiếng chói tai xong, căn phòng cũng dần dần khôi phục sự yên tĩnh, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Có điều, trước kia âm thanh kia biến mất, anh ta còn nhìn thấy vật thể dạng dài gì đó biến mất trên bức tường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận